Chu thị nghiêm nghị hỏi ai là người làm cơm.
"Nương hỏi món súp này sao? Là Tứ tức _ (em dâu thứ tư) _ làm đấy. Ăn cũng không ngon lắm, ngược lại còn tốn không ít dầu muối."
Hà thị lập tức nói.
"Nhị bá mẫu, không phải vừa rồi bác nói đem thịt cá cho Nghiền Nhi hay sao, còn bên trong chén của bác là cái gì kia?" Liên Mạn Nhi hỏi.
Ngươi…nha đầu kia….
Thịt cá trong miệng Hà thị còn chưa kịp nuốt xuống, lại bị Liên Mạn Nhi hỏi như vậy, mặt biến sắc không ngừng.
"Ta muốn hỏi bánh ống, là ai hấp vậy?"
Chu thị lại hỏi.
Chu thị đương nhiên biết rõ hôm nay là Hà thị nấu cơm, nhưng nàng vẫn hỏi theo phương thức này. Nếu là bình thường, cái gì Liên Mạn Nhi cũng nói không biết. Nhưng Hà thị mới khiêu khích, nàng cũng chỉ có ý tốt hoàn lễ lại mà thôi.
"Hôm nay là Nhị bá mẫu nấu cơm."
Liên Mạn Nhi trả lời.
"Đây là bánh ống ngươi hấp đó hả, cứng như là đá, chọi chó, chó còn chết. Từ đầu thôn đến cuối thôi, còn ai có thể hấp bánh ống thành như vậy, ngoài cái phế vật lười biếng là ngươi, vậy mà ngươi còn mặt mũi ngồi ở đây mà ăn." Chu thị đẩy bánh ống đến trước mặt Hà thị mà mắng.
Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn bánh ống trong tay. Liên gia mỗi bữa cơm, đều có định sẵn số lượng, ví dụ như là bánh ống cũng vậy, muốn hấp ra bao nhiêu bánh ống cũng có số lượng.
Trương thị hấp bánh ống, không chỉ xốp, hơn nữa mỗi cái đều bằng nhau, trọng lượng cũng đều nhau, cứ như là đã cân đo đong đếm bằng cân vậy. Nhưng mà bánh ống Hà thị hấp, cái thì quá to, cái lại quá nhỏ, còn có nhiều cái căn bản không có hấp chính.
Cái ở trong tay Liên Mạn Nhi, vừa cứng vừa khô y như cũi, nhờ ngâm vào canh cá, mới miễn cưỡng ăn được.
Thời điểm ăn cơm, Chu thị đối với bánh ống cái lớn cái nhỏ cũng không nói gì, lúc này vì ăn vào cho nên mới tức giận.
"Mẹ, hôm nay lửa không nóng quá, Nghiền Nhi không thể làm việc được, cũng chỉ có một mình ta làm việc." Hà thị giải thích, quay đầu trông thấy Triệu thị cúi đầu thấp xuống, lập tức lại nói,
"…Bánh ống là do Tam con dâu chưng đấy."
Chu thị lại quay đầu mắng Triệu thị.
"Ngươi cũng biết ăn không ngồi rồi đấy, hấp ra được bánh ống như vậy, ngươi muốn ta ăn nghẹn c.h.ế. t sao…"
Triệu thị bị chửi liền đứng lên, im lặng mà khóc, Liên Diệp Nhi cũng không ăn nữa, đi tới nép vào n.g.ự. c Triệu thị.
"Mẹ, cái này không phải là do Tam tẩu làm, Tam tẩu chỉ giúp Nhị tẩu nhóm lửa, bánh ống là do chính Nhị tẩu hấp đấy." Trương thị nhịn không được liền lên tiếng.
Triệu thị cảm kích nhìn Trương thị, nhưng vẫn như trước không dám nói lời nào.
Liên Mạn Nhi vụng trộm giật giật góc áo của Trương thị, thời điểm Chu thị răn dạy bản thân, Trương thị không nói lời nào biện hộ cho mình, giờ lại tích cực giúp Triệu thị nói chuyện, nàng làm như vậy, nhất định sẽ làm hại bản thân mình.
Quả nhiên, Chu thị mặc kệ Hà thị cùng Triệu thị, chỉ mắng một mình Trương thị.
"Ngươi đó, rõ ràng ngươi giỏi có thể làm được, vậy sao ngươi lại nhìn nàng đem bánh ống chưng thành như vậy, ngươi đang mang tâm tư gì thế?"
Hà thị liếc mắt nhìn Trương thị bị mắng,
"Các ngươi còn trẻ, cái gì cũng ăn được, nhưng ta thì không ăn nổi cái này muốn hại c.h.ế. t ta sao?"
"Mẹ, vậy thì ta đi nhào bột mì, hấp lại cho người mấy cái bánh ống khác." Trương thị bị chửi không ngẩng đầu lên được, vội vàng đứng dậy rời bàn, đi làm bánh ống khác cho Chu thị.
Chu thị lúc này mới an tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!