Chương 10: (Vô Đề)

" Hìhì, không thể nói."

Liên Thủ Nghĩa cười nói " Ngươi cứ yên tâm đi, bất kể như thế nào, hắn không dám không quan tâm chúng ta. Chờ chúng ta cũng đi theo làm lão gia thái thái, cũng mua mấy nha đầu hầu hạ, cho các con cưới nữ nhân chân bó ở trong thành."

" Phụ thân, con không lấy nữ nhân bó chân trong thành, Tiểu Yến ở La gia thôn là được." Liên Nhị lang không biết đã tỉnh lúc nào. Hắn năm nay mười bảy tuổi, đã là tuổi nên cưới vợ, nhưng cao cao thì không giới tới, còn thấp thấp thì không xong.

" Nhà nàng nghèo nổi danh, mẫu thân nàng lại bệnh còn có thêm một đệ đệ tuổi nhỏ, nàng lại muốn có nhiều sính lễ, vừa tính toán để cho con rể sau này chăm sóc nhà nàng, chúng ta đang tốt lành, cưới nàng? Nhị lang, con đừng gấp gáp, chờ đại bá của con làm quan, còn sợ không có khuê nữ để lựa sao?" Hà thị vội nói.

" Đại bá muốn làm quan, cũng không có nhanh như vậy." Liên Nhị lang thấy hắn nói nhưng hai người kia vẫn bất động nên không thể làm gì khác hơn là lật người lại ngủ tiếp.

Liên Mạn Nhi đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị Trương thị và Liên Chi Nhi đỡ lên, nói là thuốc đã nấu xong uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp. Liên Mạn Nhi ngửi thấy được một mùi vị thảo dược nồng đậm, nên miễn cưỡng mở mắt, cúi đầu vừa nhìn đã thấy một chén thuốc đen sẫm, mùi vị kia thật sự là không tốt lắm.

" Mạn Nhi, uống đi, tránh sau này bị nhức đầu." Liên Chi Nhi khuyên nhủ.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, thân thể của nàng còn rất yếu nên đành phải nắm lỗ mũi đem thuốc nuốt xuống. Cả quá trình, ánh mắt của nàng cũng là híp nửa, trên thực tế còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh, uống thuốc xong nàng lại thấy buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, Liên Mạn Nhi mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Liên Thủ Tín và Trương thị.

" Vương thái y tối nay sẽ ở nhà huynh đệ hắn, sáng sớm ngày mai trở về trấn trên." Liên Thủ Tín nói.

" Vậy buổi sáng ngày mai, ngươi cũng đi theo lên trấn trên mua thuốc hả?" Trương thị hỏi " Tiền thuốc, mẫu thân cho sao?"

Liên Thủ Tín không trả lời, Trương thị thở dài.

" Vương thái y có tâm địa bồ tát nhưng ta cũng không nên thiếu ân tình này, nhất là thuốc kia người ta cũng là mua lại. Nếu như mẫu thân thật sự không cho tiền thì lấy hai cây trâm của ta đi."

" Sáng mai ta thử đi nói một lần với mẫu thân xem sao." Liên Thủ Tín nói.

Trương thị ừ một tiếng, quay đầu nhìn về nơi Liên Mạn Nhi đang ngủ, bất giác vành mắt đỏ lên.

" Ta thật có lỗi với Mạn Nhi, ta làm sao lại ngu như vậy, người ta nói cái gì cũng tin. Nếu Mạn Nhi xảy ra việc bất trắc gì, ta cũng không còn mặt mũi để sống nữa. Người ta muốn bán nữ nhi của ta cầu vinh kìa." Trương thị thấp giọng khóc nức nở.

" Nói nhảm gì." Liên Thủ Tín âm thanh có chút rầu rĩ " Mạn Nhi không phải là đang sống tốt đó sao…. Chuyện của Mạn Nhi,… mẫu thân,.. Đại ca, đại tẩu bọn họ,…… có thể không phải là…" Không phải là cố ý. Mấy chữ này Liên Thủ Tín cuối cùng cũng không nói ra miệng.

" Đó là huynh đệ ruột thịt của ngươi, một mình ngươi trong lòng hiểu là tốt rồi. Mấy năm nay chúng ta làm việc thì đi ở phía trước, ăn uống thì đi ở sao, Mẫu thân có nói như thế nào ta cũng chưa từng oán trách qua. Nhưng chuyện hôm nay, nếu Mạn Nhi không nói, ta còn làm một kẻ ngu. Suy nghĩ một chút trong lòng giống như bị tạt một gáo nước lạnh."

Trương thị từ thấp giọng khóc nức nở chuyển làm khóc lớn lên.

" Mạn Nhi là xương thịt của ngươi a."

Trương thị nhớ tới lúc đó, Chu thị, Cổ thị và Hà thị nói là muốn Mạn Nhi đi làm con dâu nuôi từ bé, có rất nhiều chỗ tốt, sau này Chi Nhi có thể gả cho người trong sạch, Ngũ lang và Thất lang cũng có thể đi học, còn nói Mạn Nhi gả đi là hưởng phúc. Nàng không phải là không động tâm, nhưng vẫn không nỡ bỏ Liên Mạn Nhi. Là Chu thị nhìn ra sự do dự của nàng, mắng nàng chỉ lo cho mình không để ý đến Liên gia, là đồ không hiếu thuận.

" Là mẫu thân mắng nói ta không hiếu thuận, không để ý gia đình, nói là nếu ta không đáp ứng Liên gia trước sau gì cũng bị hủy trên người của ta. Đại tẩu và Nhị tẩu cũng nói. Ta sợ nên mới hồ đồ đáp ứng." Trương thị càng khóc đến thương tâm, lại sợ đánh thức mấy hài tử, lấy góc chăn bụm miệng, " Kết quả, Mạn Nhi thiếu chút nữa bị ta hại chết…"

"Ta biết." Liên Thủ Tín buồn bực nói. Chu thị cũng đối với hắn nói như vậy.

" Cha bọn nhỏ, ta cái gì cũng không cầu, Hoa Nhi gả đi đến nhà tốt, Đại ca một nhà đi làm quan được, đó là phúc khí của cả nhà đại ca, ta không cầu đi theo hưởng phước, chỉ cần mấy hài tử bình an, coi chừng mấy mẫu ruộng không thiếu ăn uống, đời này ta liền thỏa mãn."

"Ừ" Liên Thủ Tín gật đầu " Chuyện của Đại ca, là nguyện vọng đời này của phụ thân, ta là nhi tử cũng là huynh đệ có thể giúp đã giúp, lần này … Ta, ta cũng hối hận." Liên Thủ Tín ôm lấy đầu.

" Vậy sau này có chuyện nữa …" Trương thị giương mắt lên hỏi Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín không có trả lời.

" Ta không phải là người vợ tốt." Trương thị đem chăn kéo tới n.g.ự. c " Ta nghĩ kỹ rồi, ta tình nguyện gánh cái danh bất hiếu, nếu có chuyện như vậy nữa, ta sẽ không đáp ứng. Muốn đi đổi tiền, mang ta đi mà đổi."

Liên Thủ Tín thở dài một tiếng, xoay người ôm Trương thị. Trương thị là người như thế nào hắn biết rõ ràng. Những năm này Trương thị đối với Liên gia trả giá, bị ủy khuất hắn đều nhìn ở trong mắt.

" Ta Liên Thủ Tín, dù không có bãn lĩnh cũng sẽ không bán vợ bán con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!