Chương 15: Chap 15

chap này không có chiến đấu gì đâu nhé

tôi lết về biệt thự với thân thể rã rời vì đã dùng mana quá hố mà còn phải hộ tống mấy con tin về thành đã vậy còn gặp nhiều gắc rối về việc qua cổng do tôi cứ không chịu tháo khan che mặt . haizzz mai mốt tốt hơn hết là dung có chuần mực một chút vậy không thì tự tay bóp chính mình thì khổ rồi .

tôi thay đồ xong liền nhảy lên chiếc giường thân yêu mặc kệ trời đất mà đánh một giấc ngủ như người chết 

----------------vài tiếng sau------------

tôi thức dậy nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi suy nghĩ xem mình nên mặc gì trong khi đi hội nhỉ

tôi thay  áo ngủ ra dung sáng tạo làm ra vài món đồ mà mình cho là hợp .

tôi trang bị thêm cho mình 1 chiếc mặt nạ kabuki theo hình mẫu hollow trong nước bột giặc bleach và đeo nó trên đầu chỉ cần kéo xuống là được . tôi kéo mặt nạ mình xuống đi ra cữa mở ra chào .

< seren~~ta là thần chết đến gắp hồn của ngươi đây>

<á!!!!!! quỷ!!!!>

cô ấy hét toán lên chuẩn bị gác chân lên cổ mà chay nhưng trước khi cô ấy chạy tôi nắm lấy cổ tay nhỏ của seren .

tôi kéo mặt nạ của mình lên nhìn cô ấy cười 

<đây là bộ truyền thống của mẹ mình . mẹ là 1 người dân của đất nước tengoku >

tôi không ngờ chổ này cũng có văn hóa nhật đa sắc tộc thật

< cậu không biết à cậu cũng đang mặc đồ theo văn hóa nơi đó mà . nó là một đất nước hung mạnh ở phía đông >

<à là mặt nạ kabuki chổ cậu không có à >

xem ra văn hóa nơi này cũng không giống hoàn toàn thôi kệ có đích đến sau này rồi .

tôi nắm lấy tay cô ấy đi ra khỏi nhà lúc này cũng đã tối trời không có một bóng mây hay khói bụi nên nhìn lên trời lúc này tôi cứ như nhìn thấy hết toàn bộ vũ trụ vậy một khung cảnh khó thấy nếu như tôi vẫn còn ở thế giới cũ  không hiểu sao mà lúc trước tôi không chú ý nhỉ thật đẹp .

<à xin lỗi ta đi nào >

tôi đi cùng cô ấy tới trung tâm xung quanh thì cũng rất có nhiều người đang hướng về đó với gia đình của mình cùng nhau cười nói vui vẻ thật hoài niệm đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy cảnh này nhỉ không biết giờ họ ra sao rồi còn sống khỏe không .

một lúc sau tại trung tâm tành phố-----------------

phu nhân cùng chồng mình khi thấy chúng tôi tới thì kéo tay chồng mình chạy tới chổ chúng tôi cười nói 

< chào mẹ ba hai người chả chịu đợi chúng con gì cả >

<ủa mẹ tưởng trong lòng con đang rất vui vì được đi riêng với odoru

-kun đây chứ nhỉ >

seren trốn sau lưng tôi trốn với một khuôn mặt đỏ như quả cà chua .

< thôi mà bà nó tuổi trẻ cả mà hiện giờ đang vui vẻ thì hay chơi hết mình đi hai đứa thoải mái đi>

<à vâng thưa ngài >

<đi chới thôi odoru wao nhiều đồ ăn quá đi qua đó đi>

cô ấy kéo tôi qua quầy đồ ăn khiến cho tôi chưa kịp chào tạm biệt hai người nữa 

chúng tôi đi hết giang hang này sang giang khác cho đến lúc kịp nhận ra thì hai tay tôi đã đầy nhóc những thứ khác nhau mà cô ấy vẫn chưa thôi . sức mạnh của con gái khi mua sắm thật đáng sợ không biết khi nào mới kết thúc nếu tôi không có không gian trữ vật e rằng đã thất thủ từ lâu rồi .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!