Thông báo: từ giờ độ dài chương sẽ dài gấp đôi mấy chương trước nhé mọi người.
Khi các khách mời khác mới ăn miếng bánh bao đầu tiên.
Khương Thất Ngư đã ăn đến cái thứ bảy rồi!
Miễn bàn vui vẻ đến nhường nào!
Mạnh Kỳ Yến kiếm được ba đồng vàng, hai trong số đó mua bánh bao dưa chua cho cô!
Ăn bánh bao thịt nhiều quá cũng chán, đổi vị một chút.
—[Mẹ nó! Cứ cái kiểu này thì về sau ảnh đế Mạnh sẽ bị Khương Ngô coi như chó mà chơi mất!]
—[Không thể chấp nhận được! Ảnh đế Mạnh cao lớn như vậy mà chỉ ăn một cái bánh bao chay! Đau lòng quá đi mất!]
—[Khương Ngô: Nguy hiểm thật, suýt nữa thì yêu đương rồi.]
Khương Tử Nhiễm và Dương Thư Phàm mắc phải bệnh đau mắt ngay tại chỗ!
Dù họ cũng không làm việc gì, đều để các anh quay phim làm hết, nhưng họ phải đợi thật lâu mới được!
Chủ yếu là dựa vào đâu Khương Thất Ngư lại được Mạnh Kỳ Yến thiên vị chứ?
Khương Tử Nhiễm không chịu nổi nữa, hỏi hệ thống của mình: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao kịch bản lại thay đổi nhiều đến vậy?"
Hệ thống trả lời: "Có lẽ là boss phản diện đang dùng cách khác để thu hút sự chú ý của cô đấy."
Khương Tử Nhiễm oán hận nghiến răng, cắn một miếng bánh bao thịt: "Chắc chắn là vậy."
Hệ thống lại nói: "Cũng có thể là vì cảnh gặp gỡ đầu tiên của hai người không diễn ra, liên kết tình cảm của boss phản diện với cô chưa hình thành. Hãy tìm cơ hội diễn lại cảnh hôm đó, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Dù Khương Tử Nhiễm không muốn chấp nhận cách nói thứ hai của hệ thống, nhưng cũng hết cách rồi.
Thế thì tìm cơ hội vậy!
Nhất định cô ta phải cướp lại boss phản diện!
Bữa sáng cuối cùng cũng xong, nhưng thực tế thời gian đã là chiều tối.
Giờ cũng không kịp lo bữa tối nữa, phải lo xem tối nay ngủ ở đâu trước đã!
Cuối cùng cả nhóm cũng vào thôn, thôn dân khá đông, toàn là các cụ ông cụ bà, thỉnh thoảng mới thấy vài đứa trẻ.
Nhưng không thấy chợ búa gì, chỉ có cánh đồng rộng bát ngát và nhà cửa của thôn dân.
Dương Thư Phàm cực kỳ hối hận vì đã tham gia chương trình này!
Điều kiện quá khắc nghiệt rồi!
Đó giờ cô ả đi đâu mà chẳng ở khách sạn năm sao chứ?
Thấy cô ả có vẻ không vui, Khương Tử Nhiễm ôm lấy cánh tay cô ả, an ủi: "Chị Thư Phàm, không sao đâu, hai chúng ta đi xin tá túc thôi, chắc chắn mấy người này đều nhận ra chúng ta cả mà."
Hạ Nam Thăng mệt mỏi, mặt mày xám như tro tàn, nhưng anh ta rất tự tin: "Đúng vậy, bên kia có nhiều cụ bà với bác gái lắm, chúng ta qua đó rồi cứ nói ra thân phận của mình, chắc sẽ có người sẵn lòng cho chúng ta tá túc thôi."
"Thôn này nuôi gà vịt ngỗng, chắc chắn tối nay chúng ta sẽ được ăn thoải mái!"
—[Độ nổi tiếng của ba người này thì khỏi phải bàn rồi! Chắc chắn không thành vấn đề.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!