"Ảnh đế Mạnh.
" Đây là lần đầu tiên Dương Thư Phàm chào hỏi ai đó nhiệt tình như vậy.
Nhưng Mạnh Kỳ Yến lại tỏ ra rất lạnh lùng.
Điều này làm cô ả biết để mặt mũi ở đâu?
Nhìn thấy tay Dương Thư Phàm đưa sang đây, Mạnh Kỳ Yến không bắt tay, chỉ lạnh nhạt đáp: "Chào cô.
"
Dương Thư Phàm: "…"
[Sáng nay cô ta có sục cho hai người đàn ông, không biết có rửa tay chưa nữa.
]
[May mà không bắt tay, không thì bé đẹp trai bị ô uế mất.
]
Trong quyển sách này, Mạnh Kỳ Yến không còn là anh chàng đáng thương nữa, mà là bé đẹp trai rồi!
Dù sao thì cô cũng chỉ thầm gọi trong lòng thôi, cũng không ai biết được, hì hì.
Nghe thấy hai câu tiếng lòng này, Khương Ngũ Hồ suýt bật khóc, cậu ấy cắn chặt môi, nghẹn ngào.
Hu hu hu hu hu!
Tại sao lại như vậy?
Tình yêu của cậu ấy lại tan vỡ mất rồi!
Hơn nữa Khương Thất Ngư gọi cậu ấy là "cún ngốc", lại gọi Mạnh Kỳ Yến là "bé đẹp trai", dựa vào đâu chứ?
—「Hả? Chuyện gì vậy? Ảnh đế Mạnh đối xử lạnh lùng với chị Thư Phàm quá.
」
—「Hình như anh ấy nhìn sang Khương Thất Ngư vài lần.
」
—「Sao vậy được? Chắc bác nhìn lầm rồi.
Tuyệt đối không thể! Chồng tôi không thể nào nhìn minh tinh quèn đó được.
」
—「Sao bả vai của em trai Ngũ Hồ lại run dữ vậy? Em ấy bị sao đấy?」
—「Có lẽ là quá kích động khi thấy ảnh đế Mạnh đó! Phải biết rằng ảnh đế Mạnh là thần tượng của nhiều người trong giới giải trí lắm!」
Dương Thư Phàm chưa từng bị đối xử như vậy, nhưng không còn cách nào, đành phải ngồi về vị trí.
Trong mắt Khương Tử Nhiễm lóe lên ý cười.
Dương Thư Phàm này thật không biết tự lượng sức!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!