Chương 22: (Vô Đề)

Nhưng mà, cảnh Mạnh Kỳ Yến rơi xuống nước lại không diễn ra như dự đoán.

Khi anh ngả người ra sau, eo khẽ động, không ngã thẳng ra mà nghiêng người một cái.

Anh chống một tay lên mép hồ bơi, mấy sợi tóc mềm mại lất phất, cả người toát lên vẻ đẹp hỗn loạn.

Mọi người: "…"

Khương Thất Ngư: "…"

Khóe miệng Khương Thất Ngư co giật, thành thật đánh giá: "Eo khỏe đấy.

"

[Cậu nhóc này giỏi thật! Hàng tốt nha!]

[Chắc quả thận này bán được nhiều tiền lắm nhỉ?]

Khương Nam Sơn và Khương Nhất Phàm ở đằng xa: "…"

Rốt cuộc con bé này đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Mạnh Kỳ Yến đứng dậy, ngón tay thon dài chỉnh lại quần áo, một lần nữa đưa khăn giấy sang, cất giọng trong trẻo ấm áp: "Khóe miệng em dính sô

-cô

-la.

"

Hệ thống: "???"

Khương Thất Ngư: "……"

Thì ra boss phản diện không định đẩy cô xuống hồ.

Mẹ nó! Thật xấu hổ!

Khương Thất Ngư nhận lấy khăn giấy, lau sô

-cô

-la dính bên khóe miệng, nghiêm túc nói: "Con người anh cũng tốt phết đấy chứ.

"

Khương Tử Nhiễm ở trong nước thấy cảnh này, tức đến muốn chửi thề!

May mà lúc này đã có người xông tới, lớn tiếng hét lên: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ?"

Theo sau người đó là Tô Nhậm Mẫn với dáng người yểu điệu.

Bà hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Khương Tử Nhiễm được Hạ Nam Thăng kéo lên, nước mắt liên tục rơi xuống, bả vai cũng run rẩy, nhưng lời nói ra vẫn là: "Mẹ ơi, con không sao đâu, không sao hết, nếu chị gái vui vẻ thì con bị gì cũng chẳng sao.

"

Khương Thất Ngư khịt mũi, lười giải thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!