BÍ MẬT
- CHƯƠNG 23
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Bạn qua thư tín gì đó là đồ cổ từ thời đại nào rồi? Rõ ràng yêu qua mạng mới càng phổ biến, hợp thời hơn.
Cố Thụ Ca thất vọng tràn trề, lèm bèm một câu: "Chị thiệt là cổ lỗ sĩ." Miễn cưỡng viết một chữ "Vâng" trên giấy, tạm dừng một chút lại không phục mà bổ sung thêm một câu: "Sẽ không biến mất." Cô mới không có vụ nói nói rồi đột nhiên biến mất đâu. Hồn thể của cô đặc biệt ổn định, hiện giờ trông cũng không còn trong suốt như lúc mới biến thành quỷ nữa.
Cô vừa viết xong đã thấy Thẩm Quyến mỉm cười, nụ cười ấm áp mà bình thản. Chị đã hoàn toàn rũ bỏ hết sự âm u từ sau khi gặp Mộc Tử, quan tâm hỏi: "Giờ em ổn không?"
Tim Cố Thụ Ca như bị va chạm thật khẽ. Cô vốn nghĩ Thẩm Quyến sẽ hỏi chuyện liên quan đến vụ án trước. Dù sao trong suốt khoảng thời gian này, chị vẫn luôn rất chú ý đến tiến triển của vụ án. Nào ngờ điều đầu tiên chị hỏi lại là cô có ổn không.
Chính bản thân Cố Thụ Ca cũng không nghĩ đến vấn đề mình hiện tại có ổn không. Nếu phải nói thật thì đương nhiên là không ổn. Một con người đang yên lành tự dưng chết đi, tự dưng biến thành quỷ. Người mình yêu mến ở ngay trước mắt nhưng lại không thấy được cô, cô nói chuyện chị cũng không nghe đến. Món ngon không thể ăn. Không ai biết đến sự tồn tại của cô. Tựa như bị cách ly hoàn toàn, trục xuất ra khỏi sự náo nhiệt của nhân gian, chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không cách nào tham dự.
Vừa hình dung như vậy đã thấy rất thảm. Nhưng lạ là Cố Thụ Ca lại chưa bao giờ có cảm giác cô đơn. Bởi vì có Thẩm Quyến. Từ sau buổi tối đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của cô, chị chẳng những không sợ hãi, không trốn tránh mà còn tích cực tìm kiếm phương pháp để nói chuyện, đến gần cô. Cho dù không hề nhận được sự đáp lại, chị cũng sẽ nói với không khí hết câu này đến câu khác.
Thật ra Cố Thụ Ca biết, Thẩm Quyến không phải người thích nói chuyện. Chị có suy nghĩ gì, hoàn toàn có thể giữ trong lòng. Sở dĩ nói ra như vậy chính là để cô không cảm thấy lẻ loi, để cô biết được chị vẫn không hề bỏ cuộc.
Cũng may mà giờ đây, các cô cuối cùng đã tìm được cách để giao tiếp.
"Em khá ổn." Cố Thụ Ca dùng bút viết, "Ngoại trừ không chạm được đồ vật, không ai nhìn thấy, thân thể không có trọng lượng ra thì cũng không khác mấy lúc còn sống. Hơn nữa có chị nói chuyện với em, em cũng không cảm thấy buồn chán."
Cố Thụ Ca nghiêm túc viết ra câu quan trọng nhất.
Thẩm Quyến nhìn từng nét bút từ từ xuất hiện trên tờ giấy trắng, trong mắt ngập tràn đau lòng, lại hỏi: "Vậy em có cần thứ gì không?" Rồi như sợ Cố Thụ Ca nghe không hiểu, cô lại giải thích, "Tỉ như nhang khói, cung phụng, hiến tế này nọ."
Dù là trong những tác phẩm điện ảnh hay chuyện kể huyền ảo thì nhắc đến quỷ thần là sẽ nhắc đến hiến tế, quỷ thần là phải nhận sự cung phụng từ nhân gian. Nghe Thẩm Quyến hỏi, khóe mắt Cố Thụ Ca cũng cong cong mà nở nụ cười. Không phải cười vì Thẩm Quyến vậy mà cũng sẽ tin vào những tác phẩm hư cấu mà là cười vì cảm thấy vui sướng.
Chị như vậy, rõ ràng là muốn thông qua hương khói, cung phụng mà nuôi cô.
Hương khói Thẩm Quyến đã châm rất nhiều lần, không có ảnh hưởng gì đến cô. Tính đến thời điểm hiện tại thì thứ duy nhất có sức hấp dẫn đối với cô chính là máu của Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca nhìn thoáng qua số máu trong đĩa thủy tinh. Vẫn rất muốn uống, vẫn thấy đói khát, thậm chí còn có một mong muốn mãnh liệt thôi thúc cô uống sạch số máu ấy.
Cô vội ngoảnh mặt đi, cố bình ổn ham muốn đang rục rịch nhen nhóm trong lòng mà viết xuống hai chữ: "Không có."
Thẩm Quyến "À" một tiếng, lại dặn dò: "Nếu em có yêu cầu gì, nhất định phải nói cho chị biết."
Cố Thụ Ca vẽ một gương mặt cười trên giấy.
Thẩm Quyến cũng cười cười. Chị dường như còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng vì nhiều quá nên nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu. Cố Thụ Ca cũng vậy, rất nhiều điều. Tỉ như vụ án của cô, tỉ như tại sao cô lại biến thành quỷ, tỉ như... bao nhiêu năm nay cô nhớ chị đến nhường nào. Cô đã cố trốn tránh, đã cố làm lơ, nhưng kết quả nhận được chỉ càng khiến sự nhớ nhung nảy nở trong lòng, khiến bóng hình Thẩm Quyến trở nên càng sâu đậm, càng đặc biệt.
Nghĩ vậy, tâm tình Cố Thụ Ca đột nhiên trầm xuống. Cô và Thẩm Quyến, vốn dĩ đã không thể nào. Trước kia là có anh trai, hiện tại là cách sinh tử. Tuy giờ cô vẫn có thể làm âm quỷ ở lại dương gian, nhưng sau này thì sao? Hẳn là sẽ biến mất đúng không? Biến mất rồi, cô sẽ hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Chắc là các cô thật sự không có duyên phận rồi.
Trong phòng sách, một người lặng im không nói, người kia cầm bút không nâng, không khí cứ vậy mà rơi vào tĩnh mịch. Vốn Thẩm Quyến còn đang nghĩ không biết có cách nào càng tốt, để các cô có thể nói chuyện nhanh chóng và tiện lợi hơn hay không. Dùng bút tuy rất tiện, nhưng là bút quá nặng, Tiểu Ca cầm lâu nhất định sẽ mệt. Cô còn có rất nhiều lời muốn hỏi. Vẫn nên tìm một phương pháp càng đơn giản, thuận tiện thì hơn. Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên Thẩm Quyến cảm giác được một nỗi mất mát.
Rất nhạt, nhưng thật sự có tồn tại. Thẩm Quyến dừng lại cảm thụ một phen. Đó không phải cảm xúc của chính cô mà phát ra từ phía bên tay trái.
Thẩm Quyến nhìn sang trái, gọi một tiếng: "Tiểu Ca."
Chiếc bút lông chim trên bàn lập tức nhảy dựng lên, biểu hiện tư thế chuẩn bị đặt bút viết nhanh.
Thẩm Quyến cảm nhận một chút. Sự mất mát vừa rồi đã phai nhạt, đến dần biến mất. Cô suy ngẫm một lát, thử hỏi: "Có phải em không được vui không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!