Hơn sáu giờ tối, Bảo Nguyên và Tâm Nhi cùng đèo nhau trên xe chở về nhà. Gần đến cổng chính hai người đã thấy bà nội đi đi lại lại ở trước sân, trông bộ dáng vô cùng sốt ruột.
Vừa nghe thấy tiếng phanh xe, bà nội lập tức chạy đến đánh mạnh vài cái lên bả vai của Bảo Nguyên, miệng không ngừng trách mắng:
"Cái thằng nhóc chết tiệt này! Con bỏ đi đâu thế hả? Có biết là Nội lo lắng lắm hay không? Con muốn bà già này tức chết thì con mới hài lòng hay sao?"
"Nội con xin lỗi! Con sai rồi!" Bảo Nguyên đứng yên mặc cho bà đánh, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi về mình.
Bà nội tuy ngoài miệng trách mắng nhưng nhìn thấy cậu bình an quay trở về, bà đã vui mừng đến không kiềm được nước mắt. Bà vừa thút thít vừa đưa bàn tay nhăn nhúm lau khô đôi mắt nhem nhém nước một bên không ngừng thúc giục đứa cháu trai.
"Mau… mau lên! Đi ra bến xe ngay, mai ra còn kịp."
"Đi đâu ạ? Con ra bến xe để làm gì?" Bảo Nguyên khó hiểu nhìn bà nội.
"Mẹ con… vừa mới rời khỏi đây. Mau lên, đi gặp con bé một lần." Bà nội gấp đến nỗi nói năng lung tung, không ngừng đẩy đẩy bả vai Bảo Nguyên.
Bảo Nguyên do dự một lúc, vẫn là không muốn rời đi: "Con không đi. Mặc kệ bà ấy."
"Con…" Bà nội tức đến độ giậm chân, hai tay ôm ngực làm bộ đau khổ: "Cái thằng nhóc này con từ bao giờ hết nghe lời Nội thế hả? Có phải muốn cho Nội đau lòng đến chết không?"
Nhìn thấy bà nội vừa gào vừa khóc thương tâm đến thế, Tâm Nhi thực sự không thể chịu nổi. Cô gái nhỏ bước tới đỡ lấy cánh tay bà, giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: "Bà ơi, bà đừng giận mà, có hại cho sức khỏe."
Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai vẫn đang còn ngồi trên xe đạp: "Bảo Nguyên, hay cậu đi một chuyến, được không?"
"Tôi…"
Bảo Nguyên lưỡng lự không biết nên trả lời cô như thế nào.
Lúc nãy trên đường về, cậu luôn suy nghĩ không biết người phụ nữ kia có còn ở nhà cậu hay không. Nếu gặp bà ta cậu nên đối mặt như thế nào? Cậu nên dùng thái độ nào để cư xử đây? Cuối cùng khi về tới nơi bà ta đã rời đi.
Như thế cũng tốt, cậu đây cũng khỏi phải rơi vào tình huống khó xử.
Vậy mà giờ hai người trước mặt này lại bắt cậu phải đi tìm bà ta.
Cậu làm sao có thể nguyện ý rời đi.
Cậu không muốn gặp người phụ nữ đó.
Thấy được do dự trong mắt chàng trai, Tâm Nhi nhẹ nhàng hỏi cậu thêm một câu: "Không muốn sao?"
Không muốn sao?
Cậu có muốn không?
Cậu thực sự không muốn gặp bà ta sao?
Hình như là… cũng có chút muốn.
"Tâm Nhi chăm sóc cho bà nội, tôi đi rồi sẽ quay về ngay."
Bảo Nguyên vứt lại một câu rồi lập tức xoay đầu xe lao đi như một cơn gió.
Đến lúc này, Tâm Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết mà… trong lòng cậu vẫn không thể nào buông bỏ được.
Dù sao thì người đó vẫn là mẹ của cậu.
"Bà ơi! Chúng ta vào nhà thôi." Tâm Nhi mỉm cười nói khẽ với người bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!