Chương 6: Bảo Nguyên xin cậu! Tôi xin cậu!

Cả buổi trưa hôm đó, trong lòng Tâm Nhi không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng bất an. Nhớ lại dáng vẻ trước khi rời đi của Bảo Nguyên, bản thân Tâm Nhi cảm thấy có chút hối hận.

Cô lợi dụng ưu thế ở gần nhà, cố tình nghe lén cuộc nói chuyện giữa cậu và mẹ, phạm phải điều cấm kỵ mà trước giờ cô luôn căm ghét nhất. Đã vậy, vì quá kích động, cô lại chạy sang cắt ngang câu chuyện của người ta. Cô vạch trần bí mật mà bản thân cậu đang cố gắng che đậy, cô chỉ trích thái độ của cậu khi không hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Cô như vậy… chắc cậu hụt hẫng lắm.

Sau khi Bảo Nguyên rời đi, Tâm Nhi ở lại trò chuyện với người phụ nữ tự xưng là mẹ của cậu cho đến khi bà nội trở về. Nói chuyện một lúc dường như cuối cùng cô cũng hiểu được phần nào thái độ tức giận cùng chán ghét người mẹ này của cậu.

Ba mẹ cậu kết hôn được vài tháng thì mẹ cậu mang thai cậu. Cả nhà ai cũng vui mừng háo hức chờ ngày cậu được sinh ra đời. Ấy thế mà, gần đến ngày chuyển dạ, ba cậu bất ngờ bị tai nạn lao động, ngã chết ngay tại công trường xây dựng. Mẹ cậu biết tin vì quá đau lòng nên ngất xỉu được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bào thai khó giữ trong tình huống nguy cấp bắt buộc phải mổ lấy đứa bé ra ngay lập tức. Ngày đó, cậu bé Bảo Nguyên được ra đời như vậy.

Suốt hai tháng sau khi sinh con, tình trạng trầm cảm của người mẹ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí có lần bà còn định cùng con trai tự tử theo chồng. Sợ con dâu làm cháu trai bị thương, bà nội Bảo Nguyên dứt khoát giành lấy quyền nuôi cháu. Bà nội dùng số tiền công ty bồi thường cái chết của ba Bảo Nguyên chia ra làm hai phần, một phần bà giữ lại nuôi cháu, phần còn lại bà đưa cho mẹ Bảo Nguyên, khuyên con dâu nên tìm một công việc tốt, tìm một người yêu thương mình, làm lại cuộc đời. Tuy rất đắn đo cùng đau lòng nhưng người mẹ biết, nếu ở gần con trai, bà sẽ rất dễ bị mất khống chế và khủng khiếp hơn là, bà sợ chính tay bà sẽ hại chết con trai của mình. Cuối cùng, mẹ Bảo Nguyên đồng ý với bà nội, giao lại con trai nhưng không nhận tiền, hai bàn tay trắng dứt áo ra đi.

Trong suốt một năm bôn ba tìm kiếm công việc, sau khi cuộc sống đã dần ổn định, mỗi tháng mẹ Bảo Nguyên vẫn gửi tiền về phụ bà nội chăm sóc nuôi lớn Bảo Nguyên từng ngày. Chỉ có điều, những chuyện này trước nay Bảo Nguyên chưa từng được biết. Đó là do bà căn dặn bà nội đừng nói cho cậu biết. Bà chỉ nghĩ đơn giản không muốn làm cậu phân tâm hay lo nghĩ về bất cứ điều gì, nếu bà đã không thể ở bên cạnh cậu vậy thì chẳng có lý do gì để cậu phải bận tâm về một người mẹ vô trách nhiệm như bà.

Nhưng bà không ngờ rằng, những việc bà đã làm lại vô tình tạo ra cho cậu một vết thương lớn đến như vậy.

Lần này quay trở về, bà cũng không hy vọng nhận được sự tha thứ từ cậu, chỉ muốn cùng cậu ngồi lại bên nhau, nói vài ba câu xem như là từ biệt.

Suốt 18 năm qua, bà có không ít người theo đuổi, nhưng mãi đến những năm gần đây, bà mới thực sự mở rộng lòng mình, đón nhận thêm một người đàn ông nữa bước vào cuộc đời bà. Vài ngày tới bà phải cùng chồng và con trai ra Bắc sinh sống. Biết lần này một đi là nghìn trùng xa cách, sau khi được chồng và bà nội Bảo Nguyên động viên, bà mới lấy hết can đảm cùng con trai nhỏ tìm đến cậu một lần.

Không ngờ tới, phản ứng của cậu lại gay gắt như vậy.

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Tâm Nhi buồn bã quay trở về ngôi nhà của mình. Cô đi thẳng lên phòng riêng, trong lòng luôn có một cảm giác vô cùng khó chịu. Đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn xuống ngôi nhà kế bên như một thói quen, Tâm Nhi quyết định cầm lên điện thoại bấm số của Bảo Nguyên gọi đi.

Chuông điện thoại reo lên nhưng không ai bắt máy.

Không nghe máy?

Cậu ấy giận mình sao?

Nghĩ đến tình huống đã xảy ra lúc nãy, đôi chân mày xinh đẹp của Tâm Nhi không khỏi nhíu lại.

Nếu cô là cậu ấy, chắc chắn cô cũng không muốn nghe điện thoại vào lúc này.

Phải làm sao đây?

Đắn đo thêm một lúc, Tâm Nhi cẩn thận soạn vài tin nhắn gửi cho cậu.

Tâm Nhi: [Bảo Nguyên! Cậu đang ở đâu?]

Tâm Nhi: [Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?]

Tin nhắn báo gửi đi thành công nhưng không biết bên kia có đọc được hay chưa hoặc giả cậu đã đọc nhưng không muốn trả lời cô.

Tâm Nhi: [Cậu đang giận tôi sao?]

Tâm Nhi: [Tôi không cố ý nghe lén chuyện của cậu, cũng không cố ý nói những lời đó với cậu.]

Tâm Nhi: [Bảo Nguyên!]

Tâm Nhi: [Xin lỗi!]

Nhìn lấy giao diện tin nhắn zalo trên màn hình, Tâm Nhi thở dài một hơi, đầu cũng cảm thấy có chút đau đau. Cô gái nằm vật ra giữa giường, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm lên trần nhà màu hồng. Không bao lâu sau, cô từ từ khép mắt lại.

***

Tâm Nhi bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại thật dài, cô nàng giật mình vội ngồi bật dậy, tay chân luống cuống mò tìm điện thoại và mắt kính của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!