Ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng ấm áp luồn lách qua hàng chấn song bên ngoài ban công chiếu thẳng vào căn phòng màu hồng nào đó.
Cô gái đang ngủ say bên chăn bông như cảm nhận được sức nóng của những tia nắng, đôi chân mày tinh tế khẽ nhíu lại, rất nhanh cô đưa bàn tay mảnh khảnh lên che ngang tầm mắt.
Phải dậy rồi sao? Nhanh như vậy trời đã sáng rồi.
Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng cô gái vẫn gượng dậy đúng giờ như thường ngày.
Tối qua cô có một đêm thao thức không ngon giấc, mãi đến khi trời gần sáng mệt quá cô mới thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ, cô gái nhanh chân mở cửa bước ra khỏi phòng.
Chờ đợi cô ở phía cuối cầu thang là khuôn mặt tròn trịa bất an của cô em họ Tiểu My.
"Chị Tâm Nhi cuối cùng chị cũng dậy rồi." Tiểu My nhìn thấy Tâm Nhi nhanh như một chú sóc con liền đứng dậy chạy vội về phía cô.
"Em làm gì ở đây thế? Mới sáng sớm đã mang khuôn mặt đó qua đây tìm chị." Tâm Nhi không quan tâm lắm tới vẻ mặt xoắn xít của Tiểu My, cô vừa đi vừa nói.
"Chị, em vừa biết được một chuyện quan trọng." Tiểu My bỏ ngoài tai thái độ chán ghét của chị họ nhà mình, cô lập tức nói nhanh lý do cô bỏ cả giấc ngủ nướng để chạy qua đây báo tin dữ cho chị mình nghe.
Lại là chuyện quan trọng.
Con bé này xem ra còn phù hợp với ngành Truyền thông và Báo chí hơn cả mình đây mà.
Như đã quá quen với cách mở đầu câu chuyện của Tiểu My, đối với cô bé nếu chuyện cô nói ra không phải là quan trọng thì chắc chắn là chuyện rất rất quan trọng.
Tâm Nhi kéo ra một chiếc ghế, nghiêm chỉnh ngồi xuống trước bàn ăn, vừa dùng điểm tâm vừa nhàn nhạt hỏi một câu qua loa lấy lệ.
"Sao nào? Em lại moi được tin tức gì nữa đây?"
Như chỉ chờ có thế, Tiểu My cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tâm Nhi, cái miệng nhỏ liên tục nói không ngừng.
"Lúc nãy em theo mẹ ra chợ sớm vô tình gặp được bà nội của anh Bảo Nguyên, vì là hàng xóm nhiều năm nên hai người có chào hỏi nói chuyện mấy câu."
Tâm Nhi không lên tiếng chỉ im lặng nghiêng đầu tỏ ý cô đang lắng nghe Tiểu My nói.
Tiểu My tiếp lời: "Sau đó em có nghe bà nội anh ấy bảo, hôm nay là ngày cuối cùng trong kì nghỉ phép của anh ấy. Nghe nói lần này đi vào đó luyện tập phải lâu lắm mới về, có thể là hai ba tháng cũng có thể là cả năm luôn đó chị."
"Cho nên ý em là gì?" Tâm Nhi lãnh đạm hỏi ngược lại một câu.
"Ơ hay, chị… chị nghe điều này mà không cảm thấy ngạc nhiên sao?" Tiểu My như thể không tin nổi nhìn chị họ nhà mình chất vấn.
"Tại sao phải ngạc nhiên?" Tâm Nhi mặt không đỏ tim không đập đặt thêm một câu hỏi: "Cậu ta đi bao lâu thì có liên quan gì đến chị?"
Tuy ngoài mặt cô nói là thế nhưng mấy ai biết được trong lòng Tâm Nhi đang có bao nhiêu cơn sóng ngầm âm thầm cuộn trào.
Cậu ấy chỉ còn lại một ngày.
Chuyện vẫn chưa bắt đầu lại phải chia xa rồi sao?
Đúng là có chút ngạc nhiên nhỉ!
Miếng bánh mì trên tay Tâm Nhi bỗng siết chặt lại, cô cúi đầu im lặng không nói thêm lời nào.
"Em… em cứ nghĩ, sau sự cố xảy ra ở bãi đất trống, hai người cũng xem như là quen biết nhau. Giờ nghe tin anh ấy phải đi xa, trong lòng chị chả lẽ không có chút luyến tiếc nào hay sao?"
Tiểu My chậm rãi nói ra từng câu từng chữ với Tâm Nhi. Dường như đây là lần đầu tiên cô bé nói chuyện một cách từ tốn như thế. Đến nỗi Tâm Nhi nghe thấy lại có chút không quen tai.
"Em còn nhỏ, đừng suốt ngày quan tâm gán ghép chuyện người khác." Tâm Nhi cho nốt miếng bánh mì vào miệng vừa nhai vừa nói: "Về nhà học bài đi, chị phải ra ngoài có chút việc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!