Chương 4: Tôi thích cậu!

Bên trong căn phòng màu hồng nằm ở tầng hai ngôi biệt thự.

Tâm Nhi nằm sấp trên chiếc giường quen thuộc, hai chân co lên đan chéo vào nhau, cô đưa một tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ theo nhịp trên màn hình chiếc điện thoại đang nằm im trước mặt.

Hiếm lắm mới có một ngày cô không đọc sách đến tận khuya mà tắt đèn đi ngủ sớm. Nói là ngủ vậy thôi nhưng thật ra bộ dáng của cô bây giờ có chút nào gọi là buồn ngủ. Vô tình nhớ lại vẻ mặt lo lắng của ai kia, Tâm Nhi bất giác đưa tay chạm lên chỗ vẫn còn đau đau trên trán mình.

Cậu ấy lo lắng cho mình?

Vẻ mặt đó rõ ràng là rất lo cho mình đúng không?

Nhưng bắt một đứa con gái như mình phải chủ động trước, cậu cũng thật quá đáng đấy Bảo Nguyên.

Sở dĩ Tâm Nhi phải tắt đèn giả vờ đi ngủ sớm là vì sợ cô em họ Tiểu My của mình quấy rầy. Cô bé này từ hôm qua tới bây giờ vẫn không ngừng theo sau cô lải nhải suốt ngày đêm. Nào là "Chị Tâm Nhi trán chị sưng quá to rồi này, hay là mình gọi điện cho anh Bảo Nguyên nói anh ấy qua đưa chị đến trạm xá kiểm tra nhé.", rồi thì "Chị còn đau không? Đau nhiều thì phải báo với anh Bảo Nguyên ngay đấy, em thấy anh ấy cứ đi đi lại lại trước sân chắc là đang lo lắng cho chị lắm.", hoặc là "Chị Tâm Nhi chị nhìn xem anh ấy nằm ngay trước cửa nhà luôn rồi kìa, chị nhắn cho anh ấy một tin đi có được không?", cuối cùng thì "Chị à, nếu chị quyết định không liên lạc thì đưa số của anh ấy cho em đi. Để em tự xử." Và tất nhiên đáp lại câu nói đó là cái đóng cửa đầy dứt khoát của Tâm Nhi.

Hây.. con bé này rõ đúng phiền phức!

Thật ra những điều Tâm Nhi đã nói với Tiểu My là hoàn toàn nói dối. Cô đã biết Bảo Nguyên từ rất lâu rồi chỉ là mãi đến tận hôm qua cô mới có cơ hội đối mặt trực tiếp với cậu.

Trước khi vào cấp ba, Tâm Nhi sống cùng ba mẹ ở thành phố. Sau đó mẹ cô bị bệnh nặng một thời gian nên muốn tìm một nơi yên tĩnh và thoải mái để sinh sống cùng dưỡng bệnh. Thế là, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của ba mẹ Tiểu My, cả nhà cô quyết định dọn đến thị trấn nhỏ bé này.

Ngày đầu tiên đặt chân đến nơi đây, hình ảnh người thiếu niên tỏa sáng kia đã thành công lọt vào tầm mắt của cô gái.

Cô nhớ hôm đó là một buổi chiều nắng gắt với gió thổi nhè nhẹ, cô đang đứng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thị trấn trên ban công phòng mình. Bỗng từ xa xa, nơi khúc ngoặt nối giữa bãi đất trống đến biệt thự nhà cô, một bóng hình cao to cả người đen nhẻm dần dần xuất hiện. Tuy cậu chỉ mặc trên người chiếc áo thun ba lỗ màu ghi sáng cùng chiếc quần đùi thể thao đơn giản, tay chân mặt mũi không biết làm gì mà lấm lem bùn đất nhưng không hiểu sao hình ảnh đó lại thu hút cô đến lạ thường.

Khiến cho Tâm Nhi không thể nào rời mắt khỏi người thiếu niên ấy.

Thấy cậu bước vào ngôi nhà bên cạnh, Tâm Nhi tỏ ra khá ngạc nhiên, khóe môi cũng không tự chủ được khẽ cong lên: "Thì ra là hàng xóm."

Kể từ sau hôm đó, Tâm Nhi và cậu sẽ có vài lần chạm mặt nhau trong một tuần. Có thể là buổi sáng đi học vô tình gặp nhau ở trước cổng, ngoặc là đi học về lại trùng hợp gặp nhau ở đầu đường. Nhưng hiển nhiên hai người vẫn chưa có cơ hội chính thức nói chuyện với nhau.

Mãi cho đến cái đêm định mệnh đó, khi cô đang đứng trú mưa chờ người nhà đến đón thì cậu không biết từ đâu cũng chạy đến đứng bên cạnh cô. Ngay lúc nhìn thấy cậu, câu hát mà cô đã được nghe trong một ca khúc nào đó bất chợt thoáng qua.

"Đẹp nhất không phải những ngày mưa, mà là nơi mái hiên cùng người ấy đứng trú mưa."

Tâm Nhi khẽ cúi đầu, cố gắng nép sang một bên dùng bóng tối che khuất đi những biểu cảm ngại ngùng trên gương mặt mình lúc này. Cô đã định mở lời chào cậu nhưng vẻ mặt lạnh lùng xa cách của cậu khiến cô do dự. Cuối cùng hai người chỉ có thể lãng phí thời gian im lặng đứng cùng nhau.

Sau đó cô được tài xế đến đón. Lúc đầu cô định bảo cậu lên xe đi về cùng cô nhưng sợ cậu ngại nên cô chỉ có thể lấy hết can đảm quay trở lại đưa ô cho cậu mượn.

Ấy thế mà, một lần cho mượn lại mượn tới tận ba năm.

Cô nhớ có một lần đứng trên xe bus, trong lúc vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, cô đã bắt gặp được bóng hình của ai kia đang đứng phía sau lưng mình. Tuy cách một khoảng khá xa nhưng cô rõ ràng không thể nhìn nhầm cậu với người khác.

Kể từ hôm đó, cô phát hiện ra một bí mật.

Cũng chẳng biết là tình cờ hay cố ý, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn phát sinh, hằng ngày cô và cậu sẽ cùng nhau ngồi trên một chuyến xe bus từ trường về nhà. Từng ngày trôi qua, rồi từng năm trôi qua, bí mật đó vẫn không bị ai vạch trần. Đến năm lớp 12, kể cả khi thời gian cậu học ở trường ít hơn người bình thường nhưng hễ có cơ hội cậu đều sẽ đi về cùng cô trên một chuyến xe bus.

Cô biết rõ là thế nhưng suốt bao năm qua, cô vẫn chưa một lần dám quay mặt nhìn lại. Cô sợ phải đối diện với ánh mắt của cậu, hay nói đúng hơn là cô sợ phải đối diện với tình cảm của chính bản thân mình.

Nếu mọi thứ chỉ là vô tình, nếu tình cảm chỉ là đơn phương một phía từ cô, cô biết phải làm sao đây?

Thôi thì hãy để cô giữ mãi khoảng thời gian tốt đẹp đấy, hãy để cô đắm chìm vào nó lâu hơn một chút, dù là cô tự mình đa tình, có cậu ở sau lưng cô.. chỉ thế thôi cô cũng mỉm cười mãn nguyện.

"Ting."

Tiếng chuông báo tin nhắn bất ngờ vang lên lập tức mang tâm trí của Tâm Nhi quay về với hiện tại. Cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên giường, hồi hộp mở tin nhắn ra xem.

Bảo Nguyên: [HI]

Nhìn lấy tin nhắn ngắn ngủn trên màn hình điện thoại đang sáng đèn, Tâm Nhi kích động đến mức vội đưa tay bịt thật chặt miệng của mình lại. Rồi cô bật cười.. nhưng không hiểu sao lại cười ra nước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!