Chương 10: Ngoại truyện 2: Ngủ cùng em

Kết thúc kỳ nghỉ hè, các cô cậu sinh viên ai nấy cũng đều bận rộn chuẩn bị cho một năm học mới bắt đầu.

Tâm Nhi trúng tuyển nguyện vọng một vào khoa Báo chí và Truyền thông của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, đã vậy cô còn là thủ khoa của trường, được bạn bè ngưỡng mộ, được thầy cô chào đón.

Sớm hơn Tâm Nhi một chút, sau khoảng thời gian nghỉ phép ba ngày, Bảo Nguyên mang tâm trạng đầy tiếc nuối quay trở lại câu lạc bộ.

Vừa mới tỏ tình đã phải yêu xa, thử hỏi ai có thể chấp nhận được chuyện này.

Cũng may, Tâm Nhi của cậu hoàn toàn không để bụng, cô cảm thông cho công việc của cậu, ủng hộ cho ước mơ của cậu, cổ vũ nhiệt tình giúp cậu sớm ngày chứng minh được thực lực của bản thân.

Trong vòng ba tháng kế tiếp, Bảo Nguyên phải bước vào giai đoạn rèn luyện khắc nghiệt nhất từ trước đến nay. Bởi lẽ nếu không có gì thay đổi, vào đầu tháng 12, cậu chàng sẽ vinh dự có mặt trong đội tuyển câu lạc bộ bóng đá Thành phố, trực tiếp ra sân tranh tài cùng những đội tuyển bóng đá khác khắp cả nước trong Giải bóng đá trẻ Việt Nam được diễn ra định kỳ hằng năm.

Suốt mấy tháng liền, Bảo Nguyên ở hẳn trong câu lạc bộ không bước chân ra ngoài, phần lớn thời gian của cậu đều dành trên sân cỏ. Thậm chí, cả chế độ ăn uống ngủ nghỉ cũng được giám sát một cách gắt gao nhằm đảm bảo sức khỏe của các tuyển thủ luôn ở mức tốt nhất có thể.

Hằng ngày, cậu chỉ được sử dụng điện thoại hai tiếng đồng hồ trước khi lên giường đi ngủ vào 10 giờ tối. Và không cần phải nói, đây chính là hai tiếng đáng mong chờ nhất trong ngày của Bảo Nguyên.

Biết được lịch trình của Bảo Nguyên, Tâm Nhi bên đây cũng đã cố gắng sắp xếp thời gian sinh hoạt của mình để có thể phù hợp với thời gian của cậu. Tuy chỉ là vài ba câu hỏi han chăm sóc, hay có khi chỉ với vài tin nhắn chuyện trò, cả hai bạn trẻ cũng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Đối với họ, không quan trọng bạn dành cho đối phương bao nhiêu thời gian, quan trọng là ở mỗi giây mỗi phút trong cuộc đời, họ luôn nghĩ về nhau, vì tương lai của cả hai mà phấn đấu hết mình.

Vào ngày khai giảng, đúng 8 giờ tối, chuông điện thoại của Tâm Nhi như thường lệ vang lên. Khỏi cần nhìn, cô nàng cũng biết tổng ai đang gọi đến.

"A lô, em nghe." Tâm Nhi trượt tay bắt máy, dịu giọng nói với đầu dây bên kia.

Nghe được âm thanh ngọt ngào từ cô gái nhỏ, mọi mệt nhọc suốt cả ngày hôm nay của Bảo Nguyên trong nháy mắt đều tan biến hết. Cậu chàng khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc vô tận: "Em đang làm gì đó?"

Tâm Nhi một tay cầm điện thoại, một tay phân loại từng món thực phẩm cho vào tủ lạnh nhà mình.

"Em đang cho thức ăn vào tủ lạnh. Chiều nay ba mẹ có ghé siêu thị mua cho em rất nhiều đồ, thấy trễ quá nên em bảo hai người về nhà trước, giờ thì hay rồi một mình em ôm hết đống đồ này."

Tâm Nhi không chút ngại ngùng than phiền với Bảo Nguyên. Từ sau khi hai người chính thức xác nhận tình cảm với nhau, Tâm Nhi cũng trở nên hoạt bát hơn, cô nói chuyện với cậu rất nhiều, bản thân cũng thoải mái không còn e dè như trước.

"À à bà nội cũng gửi xuống cho em rất nhiều quà, bên đó anh có cần gì không, để em gửi qua cho anh." Cô gái nhìn túi lớn túi nhỏ ở bên cạnh cảm thán không dứt.

Chuyện tình cảm của cô và Bảo Nguyên, Tâm Nhi cũng đã thẳng thắn giải bày với ba mẹ của mình trước khi cô rời nhà xuống thành phố học đại học. Tuy có đôi chút bất ngờ nhưng ba mẹ Tâm Nhi cũng không có ý định cấm cản đôi trẻ. Họ chỉ khuyên con gái nên xác định thật kĩ tình cảm của bản thân, điều tiên quyết là nên sắp xếp ổn thỏa giữ chuyện yêu đương và học hành. Tâm Nhi dứt khoát đồng ý với ba mẹ.

Kể từ khi cô một mình dọn về ngôi biệt thự trước đây của gia đình ở thành phố, cứ cách vài ba hôm ba mẹ lại lái xe gần cả trăm cây số xuống thăm cô một lần. Mà lần nào cũng như lần nấy, họ mua rất nhiều đồ dự trữ cho cô. Ngay cả bà nội Bảo Nguyên cũng làm theo bọn họ, gửi xuống cho cô rất nhiều những món ăn do bà tự tay chế biến.

"Anh làm gì có được cái phúc phận đó." Bảo Nguyên làm một bộ tủi thân lên tiếng: "Bây giờ bà nội chỉ biết có một mình cháu dâu là em thôi, làm gì còn tâm tư để mắt tới đứa cháu trai ruột này nữa."

"Đấy đấy, bà nội mà nghe được những lời này, thể nào cũng cạo hết tóc trên đầu của anh cho xem. Em sẽ mách bà."

"Ha ha, vậy chẳng lẽ em muốn bạn trai của em không còn cọng tóc nào trên đầu."

"Em không muốn."

"Quá tốt! Thế chẳng phải đây là bí mật của hai chúng ta sao?"

"Hứa, anh lại gài bẫy em." Tâm Nhi bất mãn kết luận.

Có đôi khi chỉ cần vài ba câu trêu đùa như thế, cả hai đã cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ cần thật lòng nói ra, dù cho mọi thứ có đơn sơ giản dị như thế nào cũng sẽ khiến trái tim hai người phút chốc nở hoa.

Sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, Tâm Nhi ngồi tựa vào ghế sofa, đưa tay nghịch điện thoại: "Bảo Nguyên, em có thể gọi video không? Em… nhớ anh rồi."

Câu nói của cô gái tựa như một dòng suối mát nhẹ nhàng thấm ướt cả mảnh rừng khô khan trong lòng Bảo Nguyên. Trái tim cậu khẽ run lên, khuôn mặt anh tuấn cũng trong nháy mắt nhiễm sắc hồng.

"Được. Để anh gọi."

Cậu sao có thể từ chối loại yêu cầu này của cô. Bất quá, bản thân cậu ngay lúc này đây cũng rất muốn được nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nha.

A a a a… Cậu đây cũng nhớ cô đến phát điên luôn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!