• Một tuần sau...
Vẫn như những ngày bình thường trong tuần, tiểu Hạ được Kim Thịnh Hàm đón tan học và đưa về căn hộ chung cư cho Đỗ Cẩn Y.
Dạo này cô có nhiều thời gian chăm sóc bản thân và nghỉ ngơi, cùng một vài người bạn đi chơi, không còn gò bó như lúc trước.
Cô đã sắp xếp hành lý cho mình và tiểu Hạ, ngày mai về thành phố B sau gần năm năm, dự định sẽ đi trong ba ngày.
Chiều nay, cô đến trung tâm thương mại mua quà cho người thân, sẵn ghé siêu thị mua ít đồ ăn vật cho tiểu Hạ và thực phẩm để chuẩn bị cơm tối.
Mẹ ơi, mẹ ơi!
Hai ba con của Kim Thịnh Hàm vừa về đến, tiểu Hạ lập tức cao giọng gọi mẹ, chạy ào vào bên trong tìm kiếm.
Lúc này, Đỗ Cẩn Y đang loay hoay nấu thức ăn trong bếp.
Nghe tiếng gọi của con gái, cô nhanh chóng bước ra.
"Mẹ đây, tiểu Hạ học về rồi sao?"
Dạ vâng ạ!
Là một thiếu gia từng có quá khứ phong lưu lừng lẫy, nhưng cuối cùng sự giản dị của Đỗ Cẩn Y đã khiến anh say đắm.
Anh thích cô của bây giờ, mặc trên người chiếc đầm thun nhẹ nhàng dài qua gối, mang chiếc tạp dề nấu ăn.
Tuy hiện tại khuôn mặt không chút phấn son, nhưng anh lại thấy quá đỗi xinh đẹp, thổn thức trái tim.
Kim Thịnh Hàm cau mày và lãng tránh ánh mắt, không dám tiếp tục nhìn cô, bởi do như vậy anh sẽ chẳng thể kiềm chế tình yêu của mình dành cho cô.
Anh không muốn quên cô, anh sẽ giống như ba anh, yêu một người và mãi mãi, chẳng muốn tiếp nhận thêm cô gái nào khác.
Đột nhiên, Cẩn Y chủ động lên tiếng hỏi anh:
Anh ăn cơm chưa?
Kim Thịnh Hàm bất ngờ nhìn lại, sau đó trả lời:
Chưa!
"Nếu anh không chê, có thể ở lại ăn cơm cùng tiểu Hạ. Tôi nấu khá nhiều, hai mẹ con ăn không hết cũng bỏ."
Nghe mẹ nói vậy, tiểu Hạ nắm lấy bàn tay to lớn và ấm áp của ba đung đua di chuyển, nũng nịu cất lời:
"Ba ở lại ăn cơm cùng tiểu Hạ nha? Nha?"
Kim Thịnh Hàm vui mừng không hết chứ làm sao dám từ chối khi cô đã ngỏ lời, tức khắc gật đầu đáp lại với Cẩn Y, lên tiếng:
"Không chê! Cảm ơn em!"
Bốn mươi phút sau, gia đình ba người quây quần bên nhau ăn cơm tối.
Gần đây, cô đã tập cho tiểu Hạ tự ăn một mình.
Tuy có rơi rớt bên ngoài và chậm chạp, nhưng cô đủ kiên nhẫn chờ đợi, chỉ có buổi sáng phải ăn nhanh để đến trường nên cô sẽ giúp.
Kim Thịnh Hàm cũng chẳng khách sáo được bao nhiêu, ăn cho no bụng thì thôi.
Phải nói một câu thật lòng, khả năng nấu ăn của cô tốt hơn năm năm về trước, nhưng cũng một phần do anh thực sự đang đói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!