Trở về Nam Cung gia vào lúc giữa đêm với sắc mặt vô cùng mệt mỏi sau thời gian miệt mài xử lý công việc, và ngồi máy bay suốt nhiều giờ đồng hồ không được nghỉ ngơi.
Bước vào phòng ngủ của mình, Nam Cung Nhật Đăng bật đèn thắp sáng căn phòng.
Tone màu chủ đạo là xám tối huyền bí, không gian rộng rãi xa hoa, chiếc giường làm bằng gỗ quý được chạm khắc tinh xảo gia tăng thêm sự mạnh mẽ cho chủ nhân.
Trút bỏ những quần áo trên cơ thể, thân hình khỏe khoắn đứng dưới vòi sen rửa sạch những áp lực công việc.
Làn nước xói xuống xối xả vào người, anh đưa tay vuốt mặt, phần nào đã cảm thấy dễ chịu, thoải mái.
Đột nhiên, anh chợt nhớ ra nam nhân khi nãy xuất hiện tại căn hộ chung cư của Bách Hà.
Đưa tay tắt vòi sen, lấy chiếc khăn tắm lau những vết nước trên cơ thể, sau đó quấn vòng quanh qua thắt lưng bước ra bên ngoài.
Cầm lấy điện thoại đang trên chiếc giường, lướt lướt bấm gọi cho Vương Thác, áp vào bên tai.
[ Alo, thưa lão đại.
]
•••
Ngày hôm sau...
"Bách Hà, tối nay em có hẹn với ai không, cho phép tôi mời em đi ăn tối một lần được không?"
Diệp Hải vẫn không từ bỏ ý định mời Liêu Bách Hà đi ăn tối, bởi vì hôm qua cô bảo đã có hẹn với bạn, thế nên sáng nay anh ta đã đứng chờ cô ở bãi đỗ xe để hẹn trước, mong muốn được một lần mời cô đi ăn tối cho thỏa lòng ước muốn.
"Xin lỗi giám đốc Diệp, tối nay tôi cũng bận."
Bách Hà vừa đi vừa trả lời, thái độ không chút để tâm vào người đàn ông đang đi bên cạnh.
"Chỉ một lần thôi, tôi có chuyện muốn bày tỏ với em."
Diệp Hải nhất quyết không bỏ cuộc.
Có câu, đẹp trai không bằng chai mặt, trong khi Diệp Hải anh vừa đẹp trai, nếu cứ mặt dày theo đuổi sẽ có một ngày Bách Hà rung động.
Đi theo gần đến thang máy và cứ lải nhải bên tai, nhưng Liêu Bách Hà vẫn giữ thái độ lạnh nhạt chẳng trả lời anh ta một câu.
Diệp Hải cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, bước nhanh hơn một bước, níu cánh tay của cô giữ lại muốn nghe câu trả lời:
Bách Hà...
Liêu Bách Hà lập tức cau mày, ánh mắt nhìn anh ta chẳng có chút thiện cảm, lên tiếng:
"Giám đốc Diệp, mong anh lịch sự...!"
Tổng giám đốc!
Nhân viên đồng loạt lên tiếng và cúi đầu khi tổng giám đốc vừa bước tới.
Lúc này, Liêu Bách Hà và Diệp Hải đều đưa mắt nhìn về phía sau, sau đó cô vội vàng vung tay anh ta ra khỏi cánh tay mình, như các nhân viên khác, cũng cúi đầu chào hỏi:
Tổng giám đốc!
Nam Cung Nhật Đăng vẫn rất điềm tĩnh, thản nhiên như người con gái trước mặt chẳng có mối quan hệ gì.
Cong nhẹ khóe môi, nhìn Diệp Hải lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!