• Một tháng sau...
Một mình lang thang trong đêm tối khuya khoắt ở thành phố phồn hoa, Liêu Bách Hà gói gọn những nỗi buồn vào trong lòng để từ từ gặm nhắm.
Ngồi xuống chiếc ghế ven đường, nhìn những cảnh vật xung quanh cô không thể ngưng nhớ về người cô yêu.
Bách Hà...!
Một giọng nói nam tính vang lên, Bách Hà cau mày nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy, cô sững người mấy giây nhưng rồi cũng rất nhẹ nhàng lên tiếng:
"Là vô tình hay cố ý?"
"Em vẫn còn giận anh sao?"
Người nam nhân này chẳng ai xa lạ chính là Từ Thiên Lâm.
Vừa hay tin cô trở về nhà, anh ta lập tức mua vé máy bay, chỉ mong được gặp cô.
Nhìn cô an toàn thế này, lòng cũng nhẹ nhõm đi mấy phần.
Không!
Liêu Bách Hà lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh phát ra, trên môi người con gái còn xuất hiện nụ cười nhạt nhẽo.
Từ Thiên Lâm bước lại, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Bách Hà lần nữa đặt câu hỏi:
"Chúng ta bắt đầu lại được không Bách Hà?"
Hối hận lớn nhất trong cuộc đời của Từ Thiên Lâm anh chính là tự mình dâng Bách Hà cho Nam Cung Nhật Đăng.
Tại sao không nhận ra cô rất quan trọng với mình, nhưng lúc đó tập đoàn Nam Cung Thị lấn chiếm hết lý trí.
Vừa muốn có tất cả những thứ của Nam Cung Nhật Đăng đang có, và vừa muốn có cô, một cái kết viên mãn.
Anh cứ nghĩ, sau khi hoàn thành xong tất cả, tình cảm của cô vẫn sẽ dành toàn bộ cho anh, nhưng nào ngờ...
Tham lam những thứ vốn dĩ chưa bao giờ là của mình, hậu quả đánh mất người con gái anh yêu, hiện tại còn chẳng dám về thành phố B xem tình hình thế nào, chỉ biết tin tức thông qua điện thoại.
"Chúng ta chưa từng bắt đầu và kết thúc, thì làm sao có ba chữ" bắt đầu lại .
Liêu Bách Hà lặng thầm cười nhạt, nhìn sang Từ Thiên Lâm hỏi vấn đề khác:
"Tình hình của phu nhân thế nào rồi?"
"Đỗ Thị sụp đổ chỉ trong một ngày dượng của anh bị cảnh sát bắt giữ, dì thì đã về quê với ông bà ngoại nhưng sức khỏe kém lắm. Cẩn Y thì đang trong tay của Kim Thịnh Hàm, chẳng biết sống chết thế nào."
Sắc mặt của Liêu Bách Hà lập tức thay đổi, khó hiểu hỏi lại:
"Cẩn Y đang ở trong tay của Kim thiếu gia?"
Nhận được câu hỏi ấy, Từ Thiên Lâm tường thuật kể lại những gì mình biết.
Nghe xong, cảm giác đầu tiên trong lòng của Bách Hà chính là rối bời, tâm trí đảo lộn.
Cô muốn quay trở về nơi đó, cứu Cẩn Y để trả nợ ân tình.
Lúc này, Liêu Bách Hà đột nhiên đứng dậy, lên tiếng:
"Không còn sớm nữa, tôi về nhà đây, tạm biệt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!