Ba ngày rồi.
Ta ngồi trong quán trọ, giữ nguyên một tư thế suốt ba ngày.
Nến trên bàn đã cháy hết.
Phương Văn Châu vẫn chưa quay lại.
Ta đứng dậy, thở dài than vãn bản thân rốt cuộc vẫn không có được sự tàn nhẫn của yêu quái.
Chẳng còn cách nào, hắn ta luôn nuông chiều ta.
Hắn ta c.h.ế. t rồi, sẽ không còn ai nuông chiều ta nữa.
Ta phải đi tìm hắn ta.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, ta đã phát hiện bóng dáng người đàn ông từ trong màn mưa đang đi tới.
Áo trắng của hắn nhuộm đỏ màu m.á. u tươi.
Thanh kiếm vẫn còn treo trên eo, được rửa sạch và lạnh lẽo dưới cơn mưa.
Nhìn thấy thứ trong tay anh, ta ngỡ ngàng.
Đó là yêu đan, có thể kết ra yêu đan lớn như vậy, ắt hẳn là đại yêu
Hắn có hơn mười cái trong tay.
Hắn thật sự đã g.i.ế. c c.h.ế. t những con đại yêu ở núi Kỳ Sơn.
Thù của mẫu thân ta, có người báo cho ta.
Lại là một đạo sĩ phiền phức.
Phương Văn Châu đi tới trước mặt ta, thấy ta ngây ngốc, ánh mắt hắn cong lên, giống như không có việc gì xảy ra, và nhẹ nhàng cọ mũi ta.
Chỉ là không đợi ta nói chuyện, hắn đã lảo đảo không đứng vững. Ta liền vội vàng đỡ lấy hắn, nếu không hắn đã ngã lăn ra đất.
Phương Văn Châu ngất đi.
Ta kiểm tra và phát hiện hắn đã bị trúng dâm độc của con xà yêu, người bị nhiễm độc, ý thức mơ hồ, lòng tràn ngập dục vọng, và giống như có vô số con sâu bò trên cơ thể, chỉ có cách làm chuyện đó với người khác thì mới giải thoát được.
Hắn đã phải chống đỡ đến khi quay lại.
Là ta khiến hắn phải mạo hiểm đến vậy.
Ta nghiến răng, coi như liều mạng một phen vậy!
Cởi quần áo của hắn ra, trên người hắn không có nhiều vết thương.
Dường như m.á. u trên áo đều là của những con yêu đó.
Ta chưa từng làm qua việc này, có chút hơi căng thẳng khi cắn vào xương quai xanh của hắn, rồi l.i.ế. m môi hắn.
Phương Văn Châu vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh, khuôn mặt anh tái nhợt không một chút máu.
Hắn phát ra tiếng rên rất không thoải mái.
Ta biết hắn đang đấu tranh với độc tố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!