Chương 5: (Vô Đề)

Thỏ yêu có chút cạn lời:

"Ngươi ăn không hết đâu, hắn ta giàu lắm."

Ta khá đắc ý:

"Vậy ta càng phải ăn nhiều, túi tiền của hắn ta giờ đang ở trong tay ta."

"Không thể nào, hắn ta bắt được nhiều yêu quái như vậy, tiền nhiều đếm không xuể, chắc chắn còn gửi không ít trong ngân trang."

Ngân trang?

Ta không hiểu lắm.

Thỏ yêu thường xuống núi, biết nhiều hơn ta.

Nó giải thích cho ta ngân trang là gì, lại đưa ra nhiều ví dụ, đại khái là tiền của Phương Văn Châu, ta cả đời cũng ăn không hết.

Hiểu ra vấn đề, ta tức giận đập bàn.

Hay cho tên Phương Văn Châu!

Rõ ràng giàu có như vậy, cũng dám lừa ta!

Mưa bắt đầu rơi, Phương Văn Châu trở về, còn mang theo gà quay cho ta.

Nhưng ta không ăn một miếng.

Hắn nhướng mày, ngửi ngửi không khí:

"Có yêu quái đến đây."

Ta không thèm để ý đến hắn.

Hắn nhìn ta một cái, tiếp tục nói:

"Xem ra đã dọa nạt ngươi rồi, ta đi thu phục nó."

Nói rồi hắn định ra cửa.

Chờ chút! Ta sợ hắn thật sự sẽ làm hại thỏ yêu, vội vàng ngăn cản hắn,

"Không có yêu quái nào cả, là ta nghe nói trên núi Kỳ Sơn có mấy con đại yêu, thường xuyên hại người, trong đó có một con xà yêu, phụ mẫu ta chính là bị nó ăn thịt, ta chỉ là, nhớ phụ mẫu ta."

Ta cúi đầu, giọng điệu buồn bã, nhìn chẳng có chút tinh thần nào.

Phương Văn Châu khựng lại, quay người nhìn ta.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, ta chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâu thật lâu, ta nghe tiếng thở dài, hắn xoa đầu ta.

Có lẽ là ảo giác, giọng hắn dịu dàng hơn vài phần:

"Ta đi giúp ngươi trừ khử bọn chúng."

Phương Văn Châu đi rồi.

Thực ra ta có chút căng thẳng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!