Hắn đưa thanh kiếm trừ tà ra trước mặt ta, lưỡi kiếm tỏa ra hàn khí lạnh buốt.
Nếu không phải bản tính của ta mạnh mẽ, ta thực sự đã hoảng sợ và bỏ chạy từ lâu.
Ta gượng cười: Sao... sao vậy?
"Trời đã tối, trên núi nhiều yêu quái xuất hiện, sáng mai ta sẽ đưa cô nương xuống núi."
Hắn cười với vẻ mặt bình thản vô hại.
Nhưng ta không dám ở chung với hắn một đêm.
Ai biết được giây tiếp theo có bị tên điên này làm thịt hay không.
Nhưng để không lộ thân phận hồ yêu của mình, ta chỉ có thể e thẹn và lo lắng gật đầu:
"Vậy thì đa tạ đại hiệp."
Không cần.
Đây là hang động của ta, ta thích ngủ nhất trên đống cỏ khô ấm áp kia.
Mà lúc này, Phương Văn Châu đang ngồi trên đó.
Hắn không biết từ đâu bắt được một con gà, lột da, xiên vào cành cây, đặt lên đống lửa nướng.
Ngọn lửa cuộn lên soi sáng khuôn mặt hắn, lúc Phương Văn Châu yên tĩnh, trong sự bình thản lại toát ra một vẻ lạnh lùng.
Ta lặng lẽ cuộn mình lại.
Con gà quay bị lột lông kia, như thể là ta trong tương lai.
"Cô nương cách ta xa như vậy làm gì?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ta co rúm người lại, biểu cảm sợ hãi và lo lắng:
"Đại hiệp, chúng ta ngủ qua đêm ở đây, liệu hồ yêu có quay lại tấn công chúng ta lúc nửa đêm không?"
"Có khả năng, vậy thì ta sẽ ngồi đợi."
Hắn nhướng mày,
"Cô nương có thấy lạnh không?"
Ta muốn cố gắng nhịn không run rẩy, nhưng không thể.
Trời ơi, ta tu luyện chăm chỉ, cũng chưa bao giờ sát hại người vô tội.
Vất vả lắm mới tu thành hình người, vậy mà lại gặp phải tên sát thần này.
Trong lòng ta lại hung hăng mắng một trận những tên yêu quái xung quanh chỉ lo cho bản thân chạy trốn, không gọi ta dậy.
Trong hang động, ánh lửa kéo dài bóng tối, ta đột nhiên cảm thấy cơ thể ấm áp hơn.
Thân hình của ta dưới đạo bào rộng lớn này, lộ ra vẻ xinh xắn linh lung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!