Đáp lại ta, hắn chỉ cười, lộ ra đôi tai hồ ly.
Ta mang theo toàn bộ gia sản của Phương Văn Châu bỏ trốn.
Để lại cho hắn là một lũ hồ ly con gào khóc.
Ai bảo hắn luôn lừa gạt ta.
Ta thậm chí còn nghĩ ngay từ đầu Phương Văn Châu đã cố ý trêu đùa ta.
Hắn thực sự yêu ta sao?
Ta vô cùng tức giận.
Ta không chỉ lấy tiền mà còn mang theo tất cả pháp bảo trừ yêu của hắn.
Viên ngọc bội mà hắn tặng ta trước đây không biết lúc nào đã rơi ra.
Viên ngọc bắt đầu phát sáng và nóng lên.
Ta chỉ cảm thấy trước mắt loé lên.
Mở mắt ra, cảnh vật trước mắt đã thay đổi.
Rõ ràng là đầu xuân, vậy mà lại có tuyết rơi dày đặc.
Cảnh vật cũng thay đổi, khu rừng ban đầu biến thành con đường phủ đầy tuyết trắng.
Ta hoang mang đi về phía trước, nhìn thấy một đám trẻ con đang ném đá vào một con hồ ly.
Con hồ ly kia trên người đều là vết thương, đã đứng không dậy nổi.
Ta tức giận, sử dụng một chút pháp thuật để trừng phạt những đứa trẻ.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đám trẻ con khóc lóc đi tìm cha mẹ.
Ta đưa con hồ ly bị thương sắp ngất xỉu đến ngôi miếu bỏ hoang để chữa trị cho nó.
Hồ ly không còn sức lực, khẽ rên rỉ một tiếng, nép vào lòng ta.
Lúc này ta cảm thấy cả hai đều đáng thương vô cùng, lại là đồng loại, không tự chủ được mà kể cho nó nghe câu chuyện của ta.
Phương Văn Châu đã lừa ta như thế nào, và ta đã bị lừa như thế nào, sinh cho hắn một lứa hồ ly.
Ta càng nói càng tức giận:
"Tiểu hồ ly, ngươi hãy nhớ lấy, con người rất xảo quyệt, sau này tìm một nửa nhất định phải tìm một con hồ ly cái xinh đẹp, đừng tìm con người, chúng nó còn xảo quyệt hơn cả hồ ly.
Con hồ ly khẽ đáp một tiếng.
Vài ngày sau, ta vẫn không tìm được cách quay về.
Viên ngọc bội không còn phản ứng gì nữa.
Thương tích trên người con hồ ly nhỏ quá nặng, mấy ngày nay hai ta coi như nương tựa lẫn nhau.
Ta luôn chăm sóc nó, nó cũng sẵn sàng lắng nghe ta tâm sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!