Chương 7: (Vô Đề)

Nửa đêm Sydel bị đánh thức

Tiếng la hét thất thanh vang vọng trong biệt thự, người đang thét chói tai dường như vì quá dùng sức mà gần như mất cả tiếng.

Ngoài ra còn có âm thanh va chạm và tiếng thủy tinh vỡ.

Phòng cách vách vang đến tiếng ầm ầm, Sydel ngái ngủ ngồi dậy, cô bé vừa ngáp vừa xỏ chân vào đôi dép lê mở cửa phòng ra, nhìn thấy cha mẹ đang đứng ngoài hành lang đèn đuốc sáng trưng.

Kelsen và Rey rõ ràng cũng bị đánh thức bởi tiếng kêu sợ hãi đó, tiếng hét cùng với những lời thô tục vẫn cứ ngắt quãng phát ra từ trong phòng, nội dung của mấy câu thô tục đó phong phú đến nỗi khiến Sydel cũng phải trợn mắt.

Hình như Esther đang đánh nhau với ai đó.

Hai vợ chồng sợ hãi đứng ngoài cửa, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa ra. Sydel yên lặng đứng sau Rey, vươn đầu lên nhìn.

Trong phòng không bật đèn, nhưng giờ đã là một bãi chiến trường. Tủ sách đổ trên mặt đất, hai cánh cửa kính bị đập vỡ, có vài mảnh thủy tinh còn găm trên người Esther, kẻ đang gào thét với không khí, tay múa may vũ khí.

Dáng vẻ cô ta chật vật, thái dương bị thương, máu rơi tí tách, một chân đã bị biến dạng lê trên mặt đất, tay đang tóm chặt váy con búp bê, hiện giờ con búp bê đang bị cô ta coi như vũ khí mà hung hăng đập vào chân giường.

Sydel khiếp sợ trừng mắt nhìn.

Cừ thật, rốt cuộc Esther đã làm gì với Annabelle vậy? Trước khi ngủ cô chỉ kích thích Esther một phen, rồi thuận tay khóa cửa ngoài, hy vọng hai con người này có thể cấu véo nhau chút thôi mà.

Nhưng cô thật sự không nghĩ tới họ đánh nhau kịch liệt đến mức này, trông dáng vẻ Esther như sắp bị Annabelle làm cho phát điên rồi.

Cuối cùng thì cô cũng biết Annabelle hung tàn đến mức nào rồi.

Trong mắt hai vợ chồng Kelsen, cô bé từ lúc gặp đến giờ vẫn luôn dịu dàng hiểu chuyện không hiểu sao đột nhiên lại phát điện.

Sydel chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, không chút do dự kéo góc áo Rey:

"Mẹ, hay chúng ta nhanh báo cảnh sát đi, hoặc là gọi cấp cứu cũng được..."

Cô rụt rè trốn sau cha mẹ:

"Dáng vẻ chị ấy thật sự không bình thường, nhỡ có bệnh thì sao."

Cô bé tiếp tục nhỏ giọng nói:

"Nhỡ chị ấy bị điên..."

Cánh cửa bên hông được làm bằng gỗ đặc bị người ta đạp mạnh đến mức méo mó, rất khó tưởng tượng việc này có thể gây ra bởi một cô bé chín tuổi.

Sắc mặt Kelsen gay gắt, việc chính mắt nhìn thấy một mặt không bình thường của Esther là đả kích rất lớn với ông, ông sờ đầu Sydel, bảo Rey mang con gái xuống tầng trước.

Esther cuối cùng cũng phát hiện cửa phòng đã mở từ bao giờ, cô ta quay đầu liếc mắt đã nhìn thấy Kelsen, bỏ lại con búp bê đang cầm trong tay rồi lao như bay ra khỏi phòng, kêu khóc ôm lấy Kelsen: Cha ơi cứu con!

Rey kéo tay Sydel xuống tầng, như không hiểu sao Sydel thấy không yên tâm, cô bất an quay đầu lại, kinh hoảng nhìn thấy bên cửa sổ trong căn phòng hỗn loạn ấy, một cô bé váy trắng đang đứng quay lưng về phía Kelsen.

Cô cả kinh, vội buông tay Rey, lo lắng thúc giục:

"Mẹ xuống lầu trước đi."

Dứt lời cô vội vàng chạy trở về, nhưng mà khi cô quay lại thì cái bóng trắng kia đã chẳng thấy đâu. Kelsen đứng trên hành lang vỗ vai an ủi Esther, hình như con hát này thật sự bị dọa sợ, ôm cổ Kelsen trong miệng lẩm bẩm điều gì không rõ, nức nở lúc lâu cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Cô bé ngạc nhiên nghi ngờ nhìn căn phòng trước mặt, xem hết các ngóc ngách cũng không tìm thấy bóng trắng vừa nãy, nhưng mà chắc chắn là cô không bị hoa mắt mà.

Do dự một lúc lâu, cân nhắc nên vào trong ôm Annabelle ra hay là cứ để nó trong đó, cuối cùng Sydel yên lặng đóng cửa lại.

Annabelle vừa đánh nhau với con người xong, chắc là, có lẽ, có thể, hẳn là... tâm trạng sẽ không được tốt cho lắm nhỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!