Chương 6: Cuộc đọ sức của hai cô gái

Rey dựa người trên tường, sắc mặt bàà trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt còn vương nước.

"Con xin lỗi, cha mẹ, con không nên khiến hai người lo lắng." Cô bé áy náy mím chặt môi, trong lòng tràn đầy tội lỗi, rũ mắt cúi đầu.

Kiếp này, cha mẹ của cô đều là người tốt.

Cũng bởi vậy mới khiến cho tâm lý của Sydel từ một cô gái 16 tuổi thoái hóa thành đứa trẻ 7 tuổi, bởi vì họ quá nuông chiều cô.

Khi gọi điện được cho cô nhi viện, nhân viên tiếc nuối nói với Kelsen rằng người phụ trách quản lý hồ sơ và viện trưởng đều không còn tại chức nữa,

"Hai ngày cuối tuần mọi người đều đang nghỉ ngơi, nhưng ngày mai ngài có thể gọi trực tiếp vào số của viện trưởng hỏi về hồ sơ của cô bé đó."

Con đường duy nhất để thu hoạch tin tức tạm thời không thể dùng đến, Kelsen và Rey chuẩn bị đưa Sydel về nhà trước.

"Có lẽ hôm nay chúng ta đừng về nhà được không ạ?"

Sydel đề nghị.

Dù sao trong nhà ngoài Esther còn có một quả bom đợi nổ là Annabelle.

Cô định nói rõ với cha mẹ:

"Thật ra Annabelle..."

Sydel muốn nói thật sự cô đã nhìn thấy ma, đáng tiếc hình như cha mẹ đều nghĩ rằng cô đang sợ

Sydel, Kelsen an ủi:

"Đừng sợ, con yêu. Chẳng lẽ con cho rằng cha không bảo vệ được con sao?"

Nhưng mà bây giờ vấn đề không phải là Esther...

Vì thế Sydel lại chỉ có thể yên lặng phát sầu -

Nếu có thể đuổi Esther đi, vừa thuận tiện để nó mang Annabelle theo thì tốt rồi.

Cô nghĩ thầm.

Xe nhanh chóng trở lại khu biệt thự, Rey nắm tay cô, mở cửa biệt thự, thời gian chỉ cách có một ngày mà tâm trạng đã hoàn toàn không giống trước đó nữa rồi.

Sydel nghĩ lại tất cả những việc đã trải qua từ qua tới giờ

- không chỉ nhìn thấy ma mà cô còn bị ép phải đấu trí với trà xanh

- kẻ rất có thể là một tên sát nhân. Giờ trong lòng cô bình thản đến mức không còn điều gì có thể làm cô đau tim nữa.

Kelsen đỗ xe xong: Cha lên xem Esther.

Sydel ngẳng đầu: Con đi với cha.

Sau khi đẩy cửa ra, trong phòng là một đống hỗn loạn, sách vở rơi khắp nơi, cô bé tóc xoăn nâu ngồi trong đống mảnh vụn, Kelsen gọi một tiếng, cô ta chậm rãi quay đầu, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt toàn là nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, trên môi và quần áo toàn là vết máu.

... Cha? Cô ta mờ mịt há mồm, ánh mắt trống rỗng, nước mắt lã chã rơi:

"Con xin lỗi, nếu Sydel không thích những bức tranh của con, con sẽ không bao giờ... vẽ chúng nữa..."

"Cầu xin mọi người, đừng bỏ rơi con..."

Tay chân cô ta đều là máu, hai tay đầy vết máu đã khô vẫn cứ phát run:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!