Chương 43: (Vô Đề)

"Cậu chẳng biết gì cả!!"

Trong tiếng gào khóc khản cổ của cô bé, Sydel bình tĩnh buông con bé ra và lùi lại một bước.

Jacqueline gần như sắp sụp đổ, con bé lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe lẳng lặng nhìn Sydel:

"Cậu không biết... trong kỳ nghỉ hè này rốt cuộc tôi đã trải qua những gì đâu. Cậu không có tư cách lên án tôi, tôi chỉ muốn tự cứu lấy mình thôi."

"Tôi vẫn luôn ghét cậu, vì dù làm gì cậu cũng áp đảo tôi."

"Cậu lúc nào cũng cao ngạo, xem thường bọn tôi... cậu không biết tôi hận cậu đến mức nào, cậu là người đầu tiên khiến tôi nếm mùi thất bại."

"Tôi rất hận… Tôi không thể chấp nhận thất bại của mình," Jacqueline nghẹn ngào nói, nước mắt lưng tròng:

"Tôi – tôi tuyệt đối không thể bị so sánh với người khác, tôi không cam lòng bị bỏ lại phía sau."

"Nhưng dường như cậu luôn đứng trên mây, cao không thể với tới, đến cả môn tiếng Trung tự chọn cậu cũng dễ dàng dẫn đầu, nhưng tôi không cam lòng thừa nhận rằng tôi không so được với cậu."

"Cho nên trong kỳ nghỉ hè này, để vượt qua cậu, tôi đã học tập rất chăm chỉ. Bố mẹ tôi đã thuê giáo viên từ trường nổi tiếng về dạy cho tôi. Tôi đã cố gắng hết sức.

Trong thời gian đó, thậm chí trong giấc mơ tôi cũng thấy mình đang học từ mới tiếng Trung, cho dù một ngày tôi chỉ ngủ có 4 tiếng, nhưng sau đó, sau đó....

"Cô bé chợt dừng lại, hàm răng trắng run rẩy cắn chặt môi dưới, như đang nhớ đến một chuyện rất đáng sợ, khuôn mặt oán hận dần dần tái nhợt. Sydel:"..."

Lời muốn nói ra lại không biết nói thế nào.

Ở trường bắt buộc phải chọn một môn ngoại ngữ, vì Sydel quá lười biếng, không muốn học thứ ngôn ngữ tốn não khác, bèn chọn luôn tiếng mẹ đẻ ở kiếp trước của mình.

Vì vậy, cô thường xuyên vô ý trở nên nổi bật trong lớp tiếng Trung, không chỉ có thể giao tiếp với giáo viên tiếng Trung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, thỉnh thoảng còn có thể sửa những lỗi nhỏ của giáo viên.

Xét cho cùng, trong tiếng Trung có quá nhiều từ địa phương, vậy nên người nước ngoài dù có học tốt đến đâu cũng không bằng người bản xứ.

Cô thực sự không ngờ lại mang đến cho Jacqueline bóng m/a tâm lý lớn như vậy.

Vậy nên, Sydel đột nhiên hỏi,

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"

Đôi mắt của Jacqueline dường như tỏa sáng lấp lánh dưới sắc trời mờ mịt. Đôi mắt sáng ngời của con bé nhìn chằm chằm vào Sydel, nở nụ cười vô cùng mỉa mai và chói tai:

"Trước kỳ nghỉ chẳng phải là cậu bảo cậu nhìn thấy m/a để dọa tôi hay sao?"

"Tôi nói cho cậu biết," Con bé nhếch khóe môi một cách gian xảo, bất động nhìn chằm chằm vào Sydel, như muốn xem phản ứng của cô:

"Trong kỳ nghỉ hè này, tôi thực sự đã nhìn thấy… thứ đó đấy."

Gió lạnh thổi qua, không khi chìm vào yên lặng.

Sydel chú ý đến ánh mắt mong đợi của Jacqueline, cô tỏ ra bình tĩnh đáp: Ồ.

Jacqueline: ...

Tại sao người này lại không sợ hãi?

Ý nghĩ của Jacqueline dễ hiểu đến mức chỉ nhìn thoáng qua Sydel cũng có thể biết rằng con bé muốn hù dọa cô.

Nhưng……

Sydel cảm thấy hơi hoang mang và khó hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!