Chương 4: Tôi không nuôi cổ

Không khí phút chốc đông cứng.

Người trước mặt như tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ. Cô bé nghiêng đầu, sắc mặt trắng bệch, thân thể lạnh lẽo, mắt dán chặt lên người Sydel, không nhúc nhích.

Hình như đang chờ câu trả lời của Sydel

Trong phòng tối tăm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.

Đồng tử Sydel co lại, nín thở chớp mắt, nghe thấy tiếng tim đập như sắp vọt lên cổ họng.

Thình thịch, Thình thịch, thình thịch.

Nhưng giây tiếp theo, trong bầu không khí nổi da gà ấy, Sydel nở nụ cười ngọt ngào, không chút keo kiệt mà tâng bốc:

"Chị ơi, tranh của chị đẹp quá, còn phát sáng được trong đêm nữa."

Mái tóc xoăn màu vàng kim rực rỡ của cô bé rối tung xõa trên đầu vai, đôi mắt màu xanh trong suốt tỏa ra nét cười ngây thơ của một đứa trẻ.

Chị thật lợi hại, Cô nói, rồi lại thất vọng gục đầu xuống,

"Không giống em, chẳng biết cái gì cả."

Đôi đồng tử như pha lê phản quang ánh sáng màu tím kia vẫn nhìn cô chằm chằm, phản chiếu những bức tranh huỳnh quang dán đầy tường phía sau Sydel.

Những bức tranh mang phong cách trẻ thơ biến thành hình dáng hoàn toàn khác dưới ánh sáng tím.

Mấy bụi hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, ảnh ngược lại là một một người phụ nữ xấu xí được phác họa bằng những nét vẽ đơn giản, một con dao găm từ phía trên đâm xuyên qua nửa đầu cô, máu tươi từ trên đỉnh đầu chảy xuống.

Lâu đài trong truyện cổ tích biến thành một căn phòng bị lửa lớn thiêu cháy hừng hực, mấy con người nhỏ bé đau khổ giãy dụa trong lửa.

Trong bông hoa hồng xuất hiện một gốc cây khô, một người treo cổ trên cây đang lắc lư

....

Chị ơi, Cô bé rụt rè gọi, ôm đống chăn gối bùng nhùng muốn đến gần chị gái mình.

Người đứng phía xa đằng trước cô lại chán ghét lùi về sau, Sydel nhìn thấy ánh mắt con bé nhìn xuống mình như đang tìm tòi xem xét.

Sydel giả bộ như một đứa trẻ nhỏ tuổi ngây thơ, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm Esther, tỏ vẻ khó hiểu tại sao Esther lại từ chối tiếp xúc với cô bé.

Chỉ có cô nghe thấy tiếng tim đập như trống trong người mình.

Sau một lúc lâu, cô bé tóc nâu da trắng mới dời đi ánh nhìn chăm chú lạnh lẽo, như đã thả lỏng cảnh giác.

"Không được nói với cha mẹ về những bức tranh của chị, hiểu chưa?"

Cô bé lạnh lùng nói, thanh âm vừa nhỏ vừa không cảm xúc, giống như tuyết rơi ngoài cửa sổ vào mùa đông.

Không có tí ấm áp nào.

Vâng ạ, Sydel nháy mắt, ngoan ngoãn đồng ý, Em nghe lời chị.

Lại sau một khoảng lặng, cô nhỏ giọng hỏi:

"Chị ơi, chị không thích em à?"

Trong bóng đêm, không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng giọng cô bé rõ ràng tràn ngập sự buồn bã.

"Tuy em rất thích Annabelle, nhưng..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!