Chương 37: (Vô Đề)

Nhảy đi

Nhanh nhảy đi

-

-Đây là điều duy nhất mà cái đầu trống rỗng của Mason có thể nghĩ ra lúc này.

Môi anh ta run lên, nhũn cả chân, thất tha thất thểu chạy xuống lầu.

Chỉ cần rời khỏi căn nhà này là có thể quay trở lại đám người ngoài kia rồi.

Mason chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình, liều mạng chạy xuống cầu thang, anh ta không dám quay đầu, mà chỉ cắm đầu chạy như đ/iên, chẳng mấy chốc đã tới cánh cửa đang khóa, anh ta định chui ra lần nữa.

Ai ngờ lay cái cửa hai phát mà nó không lay động gì.

Không biết là ai nhìn thấy ổ khóa trên cửa bị lỏng nên đã gia cố lại, quấn thêm một vòng xích sắt nữa.

Mason: ...... M/ẹ nó.

Không khí lạnh lẽo ập tới từ phía sau, anh ta không thể không quay đầu lại, nhìn đứa trẻ đó với đôi mắt trừng lớn như sắp nứt ra.

Không, không nên gọi nó là đứa trẻ, đây căn bản không phải là người!

Con m/a ướt đẫm đó thong thả bước xuống cầu thang. Nó ngẩng cái đ/ầu bị v/ỡ vẫn đang phun tia má/u lên, dường như Mason còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh gay mũi.

Đôi đồng tử màu nâu sáng rỡ đó nhìn chằm chằm Mason.

Anh ta kinh hoàng lay sợi xích sắt, khi thấy không thể di chuyển cánh cửa nữa, anh ta gần như tê liệt ngã xuống đất, đảo mắt nhìn thấy một căn phòng khác ở bên phải, Mason nghiến răng, may mắn thay tốc độ di chuyển của con m/a rất chậm, có vẻ nó chỉ chậm rãi đi từng bước đến đây.

Mason ngã lộn nhào vào phòng, đóng cửa lại, lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh ta quay đầu và nhận ra rằng căn phòng này không có đường ra nào khác nữa.

Nói cách khác, anh ta đã bị mắc kẹt ở đây.

Mason thở hổn hển, suýt nữa lên c/ơn đ/au tim, giờ mới có thời gian nghỉ ngơi, anh ta không nhịn được mà chửi thầm trong lòng.

Rốt cuộc là ai đã thiết kế kết cấu của ngôi nhà kỳ lạ đến thế?

Sau đó anh ta cũng chỉ có thể tức giận trong bất lực, cái ổ khóa này là thiết kế kiểu cũ từ không biết bao nhiêu năm trước, là cái loại mở bằng chìa khóa đồng, không có khóa tự động, vậy nên nếu không có chìa khóa thì thậm chí Mason không thể khóa cửa lại, anh ta chỉ có thể chặn cửa và cầu nguyện rằng thứ bên ngoài sẽ nhanh chóng rời đi.

Mason rà soát căn phòng một lượt, và không tìm thấy thứ gì có thể sử dụng được. Kết quả là khi quay đầu, đôi mắt anh ta vừa vặn nhìn qua khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa.

Bên ngoài cửa là một con mắt v/ô h/ồn với con ngươi giãn rộng đang lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.

Mason: !

Nó còn chưa rời đi mà đang ở ngoài cửa nhìn anh ta.

Lần này Mason thực sự không hít thở nổi. Anh ta trợn trắng mắt và gần như ngất đi, hai chân run rẩy, một dòng nước ấm dọc theo chân chảy xuống.

Bây giờ thậm chí anh ta còn không có sức để chửi bới, chỉ có thể bám dính vào cửa, quay đầu lại và vô tình nhìn thấy phía sau mình có một thứ mà vừa rồi anh ta không nhận ra--

Đó giống như một cái nắp hầm bằng gỗ.

Như thể Mason đang tóm lấy cọng rơm cứu mạng, vừa sống chếc giữ chặt cửa vừa duỗi chân ra cố đá văng cái nắp gỗ.

Sau đó, anh mừng rỡ phát hiện ra bên dưới vậy mà có một lối đi giống như một đường hầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!