Margot Verger có một bí mật..... Cô ghét màn đêm.
Thật ra thứ cô ghét không phải là đêm tối, mà là trong đêm khuya yên tĩnh, cô luôn có thể nhìn thấy một bộ mặt khác của tòa lâu đài này--
Mặc dù cô đã lớn lên ở đây từ nhỏ.
Cô ngửi thấy mùi ẩm ướt khó chịu của gỗ mục từ những bức tường thép, những dây leo dài đầy gai bò ra từ trong cống ngầm bóp nghẹt trái tim cô, yên lặng đâm vào da thịt; cô có thể nghe thấy tiếng róc rách từ dòng nước, giống như một đàn chuột với hàm răng sắc nhọn đang bò trên những đường ống rỉ sét, cô còn có thể nghe thấy tiếng d/òi bò nhúc nhích và ruồi nhặng bay vù vù bên tai nghe rất phiền.
Margot không thích trang viên này, mặc dù ở đây cô là đại tiểu thư có cuộc sống sung túc, địa vị cao quý.
Khi còn nhỏ, cô thường bò lên bệ cửa sổ, rung đùi đắc ý đếm sao.
Một hai ba...
Những ngôi sao thật đẹp.
Chúng treo cao trên bầu trời đêm tối tăm, giống như những viên kim cương trong suốt lóng lánh rực rỡ được Thượng đế rải lên tấm màn đen.
Từng ngôi sao, ngôi sao nào cũng sáng rõ.
Nhiều sao như thế liệu sẽ có một ngôi sao nào thuộc về cô hay không?
Cô nghe mẹ kể, khi người ta chếc đi sẽ biến thành vì sao trên bầu trời, nên sau khi bà ngoại mất sẽ luôn theo dõi bảo vệ mẹ từ trên bầu trời, vậy mẹ cũng đang quan sát cô từ trên trời đúng không?
Cô bé Margot vui vẻ kỳ vọng, mở to mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao, dòng sông ngân hà phản chiếu trong đôi mắt hân hoan, tràn đầy mong đợi, không nhiễm bụi trần của cô.
Sau đó tay nắm cửa chuyển động và có người bước vào.
Margot quay lại và nhìn thấy anh trai mình.
Mason Verger.
…
Sau đêm đó, ánh sao không bao giờ chiếu vào đôi mắt Margot nữa.
Cô không nhìn thấy dòng sông ngân hà rực rỡ, cũng không nhìn thấy ánh bình minh và hoàng hôn, thậm chí cô còn không thèm phân biệt ngày hay đêm nữa.
Trong vườn hoa ngoài cửa sổ trồng đầy những bông hồng đỏ xinh đẹp ướt át. Nước mắt cô rơi xuống, cô cảm thấy những giọt nước mắt đó sẽ không bị Mason uống hết, chúng luôn ở đó, biến thành những trứng sâu bấu đầy trên thân những cây hoa hồng đỏ.
Có lẽ vì một lần thành công không bị phát hiện, Mason ngày càng táo tợn hơn, càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, sau khi đe dọa bằng lời nói không thành, anh ta chuyển sang tra tấn thể xác, vậy nên Margot sẽ ngồi một mình ở mép giường trong đêm khuya yên tĩnh, nhưng cô không thức thâu đêm vì những ngôi sao mà là vì quá đau đớn.
Cô không bao giờ đếm sao nữa.
Lời mẹ nói đều là dối trá, là để lừa trẻ con.
Còn cô có lẽ đã không được tính là một đứa trẻ nữa rồi.
Sau đó, lão Verger phát hiện ra những vết sẹo trên cơ thể Margot.
Ông ta gọi Mason đến thư phòng, và răn dạy một cách nhẹ nhàng nên anh ta giảm dần số lần đến tìm Margot vào đêm khuya.
Anh ta bắt đầu đặt bẫy săn bắt bên ngoài Trang trại Muskrat.
Và lão Verger lại đến tìm Margot.
Cha cô dặn: Hãy giữ mọi chuyện trong lòng, đừng nói cho ai biết và hãy bảo vệ danh tiếng của gia đình Verger.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!