Chương 33: (Vô Đề)

Cuối cùng Mason Verger có vẻ như nhận ra rằng anh ta đã thể hiện thái độ quá nhiệt tình với Sydel.

Anh ta ho khan hai tiếng, kìm nén vẻ kích động trên mặt: "Thật xin lỗi, vì đột nhiên biết được bạn của Margot vậy mà lại là người anh đã từng gặp, nên mới có thái đột thất lễ như vậy."

Mason chân thành nói: "Anh rất thích trẻ con, đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười thiên thần trên khuôn mặt các em thì trong lòng anh luôn tràn ngập cảm giác vô cùng hạnh phúc."

Anh ta thở dài: "Mấy năm nay, anh đã dốc sức làm từ hiện, chẳng hạn như..."

Sydel cắt ngang ham muốn dốc bầu tâm sự một cách thao thao bất tuyệt của anh ta.

Cô bé hơn mười tuổi với mái tóc vàng vén ra sau để lộ vành tai trắng trẻo mượt mà, trong ánh sáng mờ tối của phòng bảo vệ, đôi mắt xanh thẳm ấy như viên ngọc sáng lấp lánh. Cô yên lặng ngoan ngoãn đứng đó, miệng mỉm cười, âm thanh vừa nhỏ vừa êm tai: "Chú ơi, cháu đến chơi với Margot ạ."

Miệng cô bé hơi cong lên, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Mason, không giấu được vẻ ngây thơ: "Chú có thể đưa cháu đi tìm bạn ấy được không ạ?"

"Chú...?" Mason giật mình, mím môi khi nghĩ đến cách xưng hô này, "Anh là anh trai của Margot, em cứ gọi anh là anh, không cần khách sáo như vậy."

Sydel liền làm theo: "Anh ơi, Margot đâu ạ?"

"Trước kỳ nghỉ bọn em đã hẹn trước là sẽ đi thủy cung cùng nhau rồi mà." Cô bé bất mãn phàn nàn.

"Ai ngờ vừa bắt đầu kỳ nghỉ thì Margot cũng biến mất tăm?"

Mason: "Thật sao?"

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Vậy anh phải thay em dạy cho Margot một bài học mới được, thất hứa không phải là một thói quen tốt."

"Nhưng Margot hiện đang ở nhà," Mason nói "Ở đây không tiện nói chuyện, hay anh đưa em qua đó trước nhé."

Đôi mắt nâu của người đàn ông thể hiện sự chân thành, vẻ mặt thân thiết tự nhiên, như thể anh ta chỉ là một người anh đang tiếp đãi bạn của em gái mình tới nhà làm khách.

-

--Mặc dù "người anh" này cũng đã ngoài ba mươi rồi.

Sydel cảm thấy mắc ói khi nghĩ rằng tên đàn ông già ba mươi tuổi này còn muốn cô gọi là anh. Nhưng vì nghĩ tới Margot, cô vẫn duy trì nụ cười dịu dàng khéo léo đi theo Mason.

Đi qua một đồng cỏ, những ngọn cỏ um tùm tươi tốt trên lá vẫn còn đọng những giọt nước lóng lánh. Một đàn ngỗng trắng lớn mổ cỏ đi qua, những thanh gỗ tạo thành hàng rào vững chắc vây quanh một đàn ngựa lùn khỏe mạnh béo tốt.

Mason giới thiệu với Sydel: "Không có vật nuôi nào khác trên đồng cỏ này, thậm chí cả chó, đây là nơi được thiết kế đặc biệt để mọi người đến nghỉ ngơi, chủ nhật hàng tuần sẽ có rất nhiều trẻ em tới đây cưỡi ngựa, tất cả đều miễn phí."

"Nếu có hứng thú, sau này em cũng có thể thường xuyên tới đây làm khách."

Sydel nhìn đồng cỏ rộng lớn tươi mát xung quanh, nhẹ nhàng đáp lại rồi đột nhiên nghĩ đến một người khác.

Cô tò mò nhìn Mason và hỏi, "Anh ơi, chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà bác sĩ Lecter phải không ạ?"

Trên khuôn mặt trắng mềm của cô bé hiện lên một chút nghi hoặc: "Sao anh lại phải gặp bác sĩ tâm lý. Anh bị bệnh ạ..."

"…Ừm," Không biết Mason đang nghĩ gì, anh ta khẽ cau mày, sau đó thản nhiên nói: "Gia đình anh làm nghề giết mổ mà, phải nuôi rất nhiều động vật, một số con vật không nghe lời nên anh mới nghĩ đến việc tìm một giáo sư tâm lý để học cách thuần hóa chúng."

Sydel: "...?"

Thằng dở.

Cô không nhịn được nói: "Em nghĩ trong trường hợp này anh nên tìm một chuyên gia về chăn nuôi động vật mới đúng."

Thuần hóa loài động vật nào mà cần đến giáo sư tâm lý cơ chứ? Sydel chợt nghĩ đến một khả năng.

Hoặc là đầu óc anh ta có vấn đề hoặc là thứ anh ta muốn thuần hóa không phải là động vật, mà là...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!