Bảo mẫu thở dài:
"Đúng vậy, ông chủ thường ngồi đây nhìn bức ảnh này."
Sydel nhìn bức ảnh đen trắng trên bàn, chưa kịp nhận ra đó là gì, đã nghe thấy tiếng Janet chậm rãi giải thích với hai đứa trẻ:
"Mẹ cô ra đi đã năm năm, cũng là thời điểm xảy ra vụ tai nạn xe."
Bà lại thở dài, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ đau thương: "Khi tai nạn vừa xảy ra, cha cô không thể chấp nhận được, ông cứ la hét ầm ĩ rằng ông có thể nhìn thấy mẹ cô ở bên cạnh, mãi đến sau này khi được trị liệu tâm lý một khoảng thời gian dài, uống rất nhiều thuốc, tình trạng mới dần dần tốt hơn.
Sau khi tìm được bảo mẫu chăm sóc, tình trạng ấy không bao giờ xảy ra nữa.Chỉ là sau khi ông ấy bị liệt, tính khí càng ngày càng tệ.
"Sắc mặt Janet có chút mệt mỏi, bà xoa đầu:"Tính khí của ông ấy nhanh chóng khiến bà bảo mẫu đầu tiên tức giận bỏ đi... hiện tại đã là người thứ bảy.Sydel:..."
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng trên bàn, người phụ nữ trong ảnh có nụ cười dịu dàng và mái tóc nâu xoăn dài buông xõa sau lưng, mắt chỉ nhìn trừng trừng về phía trước, giống như có sinh mệnh.
Sydel chớp mắt, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ dường như hơi cử động, nhưng khi nhìn kỹ, cô phát hiện ra rằng đó có lẽ chỉ là ảo giác của cô mà thôi...
Ảo giác cái con khỉ.
Người trong ảnh chắc chắn vừa mới chuyển động!!
Sydel:......
Nếu cô nói muốn rời đi ngay bây giờ, liệu cô có thể đưa Louise và Janet đi cùng nhau không?
Đương nhiên là không.
Janet nhìn quanh phòng khách, cau mày nhìn bảo mẫu:
"Mùi trong phòng nồng quá, chị dọn dẹp một chút đi."
Vâng ạ, Bảo mẫu ngoan ngoãn gật đầu,
"Gần đây lão gia thường xuyên đi tiểu không tự chủ… Tôi đã lau chùi nhưng mùi hôi vẫn còn nồng nặc, giờ tôi sẽ đi lau chùi lại lần nữa."
Janet đáp Ừ, và khá hài lòng với thái độ của bảo mẫu:
"Cha tôi ở phòng nào? Tôi đi gặp ông ấy chút."
Bảo mẫu nói:
"Ông chủ ở trong phòng ngủ ạ."
Janet đi tới phòng ngủ, trước khi đi còn dặn dò Sydel và Louise:
"Các con ngồi trên ghế sofa một lát nhé. Có cần gì thì nhớ gọi bảo mẫu."
Sydel nắm lấy cánh tay Louise, lặng lẽ thì thầm với cô bé:
"Nếu mình không muốn ở đây, có thể rời đi được không?"
Louise sửng sốt:
"Đương nhiên là có thể, Sydel. Nhưng bây giờ có lẽ mẹ không thể đưa cậu về kịp."
"Sao cậu lại muốn quay về?" Cô bé ngơ ngác hỏi, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói:
"Cậu sợ tính khí ông ngoại mình không tốt phải không? Không sao đâu, mình có thể đứng chắn trước cậu, cậu không cần phải nói nhiều với ông ngoài của mình đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!