Chương 3: Phát hiện bí mật của chị gái

Mãi cho đến tận bữa tối, Sydel mới bị Rey lôi từ trong phòng ra.

"Chị và cha con đều đang đợi con ở dưới," bà xoa đầu Sydel:

"Sao không chơi cùng chị con? Cha mẹ còn tưởng hai đứa đang chơi cùng nhau ở trên tầng."

Không có gì ạ Sydel kéo mẹ xuống dưới nhà, thái độ lảng tránh.

Đến khi ngồi vào bàn ăn, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện:

"Con búp bê con để trên sofa đâu rồi ạ?"

"Cha con mang nó vào phòng cha mẹ rồi." Rey hỏi:

"Không phải con không thích nó sao?"

Sydel: ... Dạ?

"Không phải con nói muốn để nó vào phòng chứa đồ sao?"

Khuôn mặt non nớt mũm mĩm của cô bé 7 tuổi tỏ vẻ tức giận trông vừa đáng yêu và khôi hài.

Nói tóm lại là không có tí uy lực nào.

Rey bị sự đáng yêu của con gái làm bật cười, bà nhéo khuôn mặt tròn đang tức giận của Sydel, cười nói:

"Nhưng mà chìa khóa phòng chứa đồ dưới tầng hầm mẹ để ở nhà kho sau ga ra rồi, giờ muộn quá, không tiện đi lấy."

Bà chỉ ra bên ngoài trời đã tối đen.

"Hơn nữa mẹ đã đồng ý với tiểu thư Joyce là sẽ đối xử với con búp bê đó thật tốt rồi mà," Rey suy nghĩ rồi quyết định kiên nhẫn nói chuyện với Sydel,

"Tuy rằng cô ấy sẽ không biết, nhưng mẹ nghĩ để cô bé Annabelle 7 tuổi ở một tầng hầm đầy bụi bặm không phải là một sự tử tế, Sydel cũng không nhẫn tâm đem một cô bé bằng tuổi con xuống dưới tầng hầm đúng không nào?"

Sydel cực kỳ phẫn nộ.

Rey còn cười đùa, lẽ nào bà ấy tưởng câu nói của bà ấy rất buồn cười sao?

Tại sao bọn họ có thể lơ là bình thản trước việc có một linh hồn đang ở trong một món đồ chơi như vậy chứ!

Hay là người lớn đều không tin mấy việc này... Nhưng mà thà tin là có còn hơn không.

Ngộ nhỡ là thật thì sao?!

Thậm chí cô còn bị trò cười này làm lông tơ toàn thân dựng đứng, đến mức đoán được cả tương lai đáng sợ sẽ xảy ra, con búp bê hình người kia chơi trốn tìm với cô trong biệt thự.

"Người bị bắt sẽ biến thành con búp bê tiếp theo nhé~"

Con búp bê kéo theo chiếc váy dính máu, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, tứ chi cứng ngắc kéo lê trên sàn nhà gạch men sứ, phát ra âm thanh két két.

Răng rắc răng rắc- Đầu của nó quay qua, con ngươi phát ra ánh sáng màu đỏ tươi, thẳng tắp nhìn về phía cô đang trốn trong tủ quần áo.

Sydel: !

Cô tuyệt đối không thể để cho khung cảnh này biến thành sự thật!

Sydel hồi hồn, bi phẫn nhìn Rey, xoay người đi đến chỗ bàn ăn

Rey chẳng tôn trọng cô tí nào cả!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!