Chương 27: (Vô Đề)

Bây giờ chỉ có Louise mới có thể chấm dứt cơn ác mộng này.

Trước khi rời đi, Sydel lại nghĩ đến điều gì đó rồi cầm xà beng quay lại trước mặt Freddy.

Khi Sydel tìm thấy Louise, cô bé đang trốn trong một vách ngăn gỗ nhỏ hẹp, xung quanh là đồ đạc linh tinh và rác thải tùy tiện xếp chồng lên nhau.

... Sydel?!

Giây phút đầu tiên cô bé đang run rẩy nhìn thấy bạn mình, đôi mắt xanh nhạt dịu dàng lộ vẻ ngạc nhiên.

Cô bé khó tin nhìn cô bạn trước mặt.

Mái tóc vàng dài của Sydel dường như đã bị thứ gì đó cắt đứt, những sợi tóc so le không đều vén sau tai.

Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của cô không lộ chút biểu cảm nào, đôi mắt xanh âm u lạnh lùng.

Tay phải của cô đang cầm một chiếc xà beng rỉ sét đầy tro bụi, đầu xà beng vẫn đang nhỏ giọt thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc.

Tay trái của cô... đang cầm một chiếc găng tay bằng da, trên năm đầu ngón tay là năm móng vuốt sắt sắc bén.

…À, Sydel nhìn về phía cô bé, quơ quơ chiếc găng tay trên tay trái:

"Nhìn này, mình lấy được vũ khí của Freddy rồi."

Trước khi rời đi, cô đã thuận tay lấy chiếc găng tay trên tay Freddy trước khi hắn hồi sinh.

Thứ nguy hiểm thế này mà để lại cho một kẻ điên thì thật sự không tốt lắm.

Sydel nhân tiện đeo nó trước mặt Louise. Mặc dù nó hơi rộng nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.

Sydel hài lòng khua tay qua lại tạo ra tiếng vút vút xé gió.

Không, Louise mở to mắt và nhìn Sydel với vẻ kinh hãi:

"Mình chỉ muốn hỏi… cậu có sao không?"

Chiếc váy của cô rách nát, để lộ vài vết thương nặng trên vai trái, miệng vết thương m/áu thịt đỏ tươi vẫn đang rỉ m/áu.

Louise chạy đến gần, muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của Sydel nhưng vô tình nhìn thấy tấm lưng m/áu tươi đầm đìa của cô.

... Ôi Chúa ơi! Louise kinh hoàng che miệng lại để ngăn mình hét lên:

"Cậu, cậu đã làm gì vậy?"

"Những vết thương này còn đau lắm không?" Cô bé lo lắng ngước mắt lên, nước mắt lại trào ra, khẽ nức nở nói:

"Mình phải làm sao đây…"

Ừm, Sydel nghiêng đầu, lúc này mới nhớ ra bản thân còn bị thương, nếu Louise không nhắc tới chắc cô cũng gần như quên mất, Không sao.

Giờ cô không có thời gian để an ủi Louise đang lo lắng và sợ hãi nên chỉ nắm lấy cổ tay cô bé, dịu dàng nói:

"Mình tới để đưa cậu đi xem một thứ."

Cái gì? Louise ngước mắt lên đầy bối rối.

Một vở kịch hay. Sydel nhếch môi lạnh lùng, nhưng đôi mắt xanh lại không hề có ý cười, thản nhiên đến rùng mình:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!