Chương 25: (Vô Đề)

Mẹ của Louise là một người phụ nữ xinh đẹp, bà nở nụ cười rạng rỡ chào Sydel, và đưa hai cô bé vào xe với thái độ niềm nở.

"Louise hay mắc cỡ lắm," bà thở dài, bất đắc dĩ cười:

"Bình thường cô rất bận, không thể chăm sóc con bé thường xuyên được. Đây là lần đầu tiên con bé đưa bạn về nhà."

Ở ghế sau xe, cô bé Louise đang bị mẹ Janet trêu chọc nở một nụ cười ngượng ngùng, cô bé vui vẻ áp sát vào Sydel, mái tóc bông xù chạm vào cổ cô.

Xe chạy êm ru trên đường, Janet đeo kính râm, tiện tay ấn nút, tiếng nhạc êm ái và bắt tai vang lên trong xe.

Chẳng bao lâu đã đến phố Elm, nhà Louise là một tòa biệt thự 3 tầng.

Sydel, Louise đột nhiên thì thầm nói:

"Tối nay mình… ngủ với cậu được không?"

Sydel: Tất nhiên là được.

Cô rất thích những cô bé trắng trắng mềm mềm, trông vô cùng đáng yêu, có thể gần gũi đối phương thì đương nhiên sẽ không từ chối.

Vậy thì tốt quá.

Cô bé với đôi má trắng mềm mỉm cười, yên tâm nói:

"Thật ra gần đây mình, mình hay gặp ác mộng…"

Cô bé có chút khó xử nhìn Janet ngồi ở ghế trước, sợ bị mẹ nghe thấy nên ghé sát vào tai Sydel nói:

"Mấy ngày trước mình đã nói với mẹ rồi, nhưng mẹ lại cho rằng vì mình quá nhát gan…"

"Cuối cùng bà ấy còn mắng mình một trận."

Cô bé lẩm bẩm với giọng chán nản,

"Nhưng giấc mơ đó thực sự rất đáng sợ?"

Qua kính chiếu hậu, Janet liếc nhìn hai cô bé đang thân thiết kề tai nhau nói chuyện, xuống xe gõ cửa sổ:

"Các cô gái, mẹ hiểu tình bạn thân thiết của các con, nhưng bây giờ các con có thể xuống xe vào nhà rồi thoải mái nói chuyện sau nhé."

Louise bị giọng nói của Janet làm cho giật mình, tóc trên đầu cô bé như dựng đứng lên, cô bé vội vàng ngồi thẳng dậy, chớp đôi mắt xanh trong veo đáp lại:

"Vâng ạ. Con và Sydel xuống ngay đây."

Sydel phát hiện Louise có hơi sợ mẹ mình, nhưng cô liếc mắt nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo, khí chất mạnh mẽ, đại khái cũng hiểu nguyên nhân tại sao.

Không biết tại sao một người phụ nữ giỏi giang lanh lợi như vậy lại nuôi được một chú thỏ trắng con như Louise.

Louise nắm tay Sydel xuống xe, dẫn cô vào biệt thự trên con đường lát đá cuội rợp bóng cây cọ xanh tươi, đẹp mắt.

"Mình dẫn cậu đến căn phòng mà mẹ đã chuẩn bị cho cậu nhé." Louise nói, kéo Sydel lên tầng hai và đến trước một căn phòng.

Mở cửa ra, nội thất bên trong được sắp xếp hợp lý, bộ ga giường màu xanh nhạt in hoa, giấy dán tường và bàn học cùng màu sắc tươi sáng nhã nhặn với họa tiết sọc ngang, các đồ dùng hàng ngày đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Louise vui vẻ quay người lại, sau đó nhớ lại chuyện nói lúc trên xe:

"Sydel, tối nay mình tới tìm cậu nhé."

"Đừng quên đó, nếu cậu ngủ mất thì không ai mở cửa cho mình đâu?" Louise suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng bổ sung:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!