Chương 24: (Vô Đề)

Môi Jacqueline run run, con bé lại muốn khóc, nhưng lần này là vì bị dọa sợ:

"Cậu, cậu đừng dọa tôi…"

Con bé cố gắng lấy dũng khí, nâng cao giọng, run rẩy lớn tiếng lặp lại:

"Đừng hòng hù dọa tôi!"

Tất cả những gì con bé nhận được là một tiếng cười khúc khích có vẻ khinh thường từ Sydel. Cô nghiêng đầu nhìn Jacqueline, hàng mi cong của cô phủ bóng lên đôi mắt xanh thẳm chứa đầy ý cười gai góc.

"Tôi hù dọa cậu có ích lợi gì sao?"

Sydel lãnh đạm nói, khóe môi cong lên cười mà như không cười:

"Bút tiên đã tới lâu rồi, ở ngay sau cậu đang cậu triệu hồi nó đó- -"

Nhìn thấy sắc mặt Jacqueline ngày càng tái nhợt, Sydel hài lòng và quyết định thêm dầu vào lửa, miễn cho sau này nửa đêm đang ngủ quay mặt qua lại mắt đối mắt với một hồ/n m/a không biết từ đâu xuất hiện nào đó.

Cô đổi chủ đề, lặng lẽ nói:

"Có thể cậu không biết, thật ra thể chất của tôi có chút đặc biệt, toàn gặp phải mấy thứ không may mắn."

Sydel nhẹ nhàng thở dài:

"Năm tôi bảy tuổi, nhà tôi nhận nuôi một đứa bé gái, nhưng đứa bé đó là một kẻ sá/t nhân biế/n thái mắc bệnh tâ/m thần."

Môi Jacqueline run run.

Sydel nói tiếp:

"Sau khi phát hiện ra sự thật, cha mẹ tôi sợ tôi sẽ bị bóng m/a tâm lý nên đã tìm bác sĩ tâm lý cho tôi."

Cô buồn bã nói:

"Vậy mà bác sĩ tâm lý đó cũng là một bệnh nhân tâ/m thần."

Cả người Jacqueline bất đầu run rẩy.

Mặc dù bác sĩ Hannibal không phải là kẻ tâ/m thần… nhưng để hù dọa Jacqueline, Sydel đã nói anh ta là một kẻ tâ/m thần, trong lòng thầm xin lỗi anh ta trong vài giây tuy không được chân thành cho lắm.

Cô bé tóc vàng mắt xanh với làn da trắng như tuyết gần như trong suốt dưới ánh đèn, khuôn mặt hoàn hảo không có chút biểu cảm nào, ngoại trừ khóe môi nở một nụ cười qu/ái đản:

"Tôi nhận được một món quà, đó là một con búp bê xinh đẹp. Đáng tiếc, nó không ngoan lắm, lúc nào cũng thích chạy quanh phòng vào lúc nửa đêm."

"À... còn có một con rối không thích nghe tiếng la hét. Sở thích của nó thực sự không hợp với tôi nên tôi đóng gói nó với con búp bê rồi ném chúng đi."Nhân tiện, chuyển nhà gặp phải chuyện gì kỳ lạ chắc cũng không nên trách tôi đâu nhỉ?

"Cô bé xinh đẹp khó hiểu nghiêng đầu:"Nhưng tại sao chỉ có tôi có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra trong phòng, chẳng hạn như khắp nơi toàn là m/áu, thân thể bị tá/ch rời.Jacqueline:... đủ rồi, đủ rồi!

"Đây thực sự là điều mà con người có thể trải qua sao?! Trong lúc nhất thời, con bé không biết mình sợ hãi hay kinh ngạc nhiều hơn."…Chà,

"Sydel cau mày khổ não, nhưng nụ cười trên môi cô ngày càng rộng, như thể một vết rạch đỏ tươi đang dần mở ra ở nửa dưới khuôn mặt của cô:"Cậu muốn ra ngoài không?

Nhưng Bút tiên mặc đồ đỏ vừa đứng đằng sau cậu hình như vẫn còn ở bên ngoài đó.Cô ấy vẫn đang ở bên ngoài đợi cậu triệu hồi cô ấy đấy…...Ư,

"đôi mắt sưng đỏ của Jacqueline lại ngân ngấn nước. Con bé thút thít và lùi lại hai bước,"Cậu, những điều cậu nói có phải là sự thật không?Đương nhiên là không,

"nụ cười trên môi Sydel đột nhiên biến mất, cô có chút ác ý đến gần Jacqueline, trêu chọc nói:"Không phải đó chứ?

Cậu mà cũng tin mấy câu truyện m/a đầy sơ hở này à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!