Đêm khuya tĩnh mịch, không một tiếng quạ.
Từ một phòng ký túc xá nào đó đã tắt đèn, có thể nghe thấy những tiếng nói chuyện.
Một nhóm bé gái đang thì thầm, cầm đèn pin vây quanh chiếc bàn vuông nhỏ trong khu ký túc xá tối tăm.
Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin chiếu sáng căn phòng ngủ tối tăm, tạo nên một bầu không khí âm u q/uỷ dị.
Cô bé dẫn đầu nhỏ giọng nói: "Theo truyền thuyết, ở phương Đông cổ đại có một trò chơi có thể triệu hồi m/a…"
Hai cô bé bên cạnh run rẩy nhìn cô đầy mong đợi.
"Chúng ta muốn biết điều gì thì có thể hỏi con m/a đó," cô bé tiếp tục: "Tuy nhiên, chúng ta phải tôn trọng con m/a được triều hồi ấy, không thể gọi là m/a, mà phải gọi là bút tiên…"
Trên chiếc bàn vuông nhỏ có một mảnh giấy trắng và một cây bút.
"Jacqueline," một cô bé rụt rè nói: "Vậy chúng ta phải làm sao đây…"
"Nhưng dù sao mình cũng không tin trò này có thể triệu hồi m/a q/ủy được." Cô bé tên Jacqueline khinh thường nhướng mày: "Nếu đã muốn tìm sự kích thích, thì phải thực hiện đến cùng đó nhé--"
"Tối nay chúng ta sẽ mời bút tiên," cô nói, "Hơn nữa, không được để nó đi. Chúng ta phải xem liệu có điều gì xấu xảy ra không."
Hai cô bé còn lại nhìn nhau, do dự hồi lâu, Jacqueline mất kiên nhẫn thúc giục: "Mau đưa tay ra, lẽ nào các cậu sợ rồi?"
"Nếu mọi người đã quyết định cùng chơi," cô bé bên trái lặng lẽ đáp, "Mình…
"Nhưng cuộc trò chuyện của họ đột nhiên bị gián đoạn. Có người vén màn giường, thò đầu ra ngoài, trầm ngâm một lát rồi nói:"Thật ra ở phương Đông cổ đại, ngoài bút tiên còn có một trò chơi khác."
"Mà nó còn thú vị hơn Bút Tiên nhiều," cô bé ló đầu ra với khuôn mặt như trắng như tuyết. Đôi mắt xanh lam phản chiếu nữ q/uỷ đẫm máu đằng sau Jacqueline, bình tĩnh bổ sung: "Đó là trò đấu địa chủ."
Sydel xuống giường, sau khi giải thích luật lệ của Đấu địa chủ cho mấy cô bạn nghe xong, cô lấy từ trong ngăn kéo bàn ra một hộp tú lơ khơ: "Các cậu có muốn chơi vài ván không?"
"... Sydel!" Khác với vẻ mặt của hai cô bé đang háo hức muốn thử "Đấu địa chủ" bên cạnh, Jacqueline đỏ bừng mặt và giận dữ trừng mắt nhìn Sydel: "Cậu có ý gì?"
"Lúc trước tôi hỏi buổi tối mọi người có muốn chơi game cùng nhau không, cậu bảo cậu không chơi." Jacqueline tức giận bất bình trừng cô, xấu hổ đến phát tức:
"Bây giờ chúng tôi đang định bắt đầu chơi game, thì cậu lại xen ngang. Có phải cậu cố ý nhắm vào tôi không?"
Chơi Bút tiên là gợi ý của Jacqueline. Nhìn thấy hai người bạn cùng phòng còn lại bị bộ bài tú lơ khơ thu hút, trong lòng con bé tràn đầy tức giận và uất ức.
Sydel ngừng xáo bài, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếc nhìn Jacqueline: "Cậu cũng không nói trước với tôi là sẽ chơi trò chơi tâm linh."
"Cậu!" Jacqueline vừa tức giận vừa tủi nhục nói với hai cô bé bên cạnh:
"Giữa Bút Tiên và bài tú lơ khơ của Sydel, các cậu chọn cái nào? Có cậu ta không có tôi, có tôi thì không có cậu ta!"
Hai cô bé nhìn nhau, nhưng chưa kịp nói gì để làm dịu bầu không khí thì đã nghe thấy một tiếng cười khẽ khó hiểu.
Sydel đặt bộ bài xuống và nhặt tờ giấy trắng lên.
Những con số và chữ cái dùng để triệu hồi Bút tiên đều được viết cẩn thận ngay ngắn trên giấy.
"Đây là trò Bút tiên của cậu…?" Cô tựa hồ không nhịn được mà cười giễu cợt, nghiêng đầu nhìn Jacqueline bằng ánh mắt có vẻ ngây thơ, "Cậu chỉ có thể nghĩ ra trò chơi nhàm chán và lãng phí này thời gian thế này thôi sao?"
"Nếu cậu muốn nhìn thấy m/a cũng không cần phiền toái như vậy." Sydel cười nhẹ, đột nhiên cầm đèn pin lên, cúi đầu, mái tóc vàng dài xõa xuống trước mặt, một cô gái với khuôn mặt trắng bệch dưới ánh đèn đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ tối đen.
Jacqueline chưa kịp phản ứng, cô gái tóc dài có khuôn mặt nhợt nhạt đã lao về phía con bé với nét mặt hung dữ, kèm theo tiếng rên rỉ kinh hoàng. Con bé vô thức mở to mắt sợ hãi và lùi lại.
Tuy nhiên, không có chuyện gì xảy ra, Sydel thản nhiên hạ đèn pin xuống, trở lại bộ dạng bình thường, thản nhiên liếc nhìn Jacqueline đang sợ hãi: "Có vậy mà cậu đã sợ rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!