"Lách cách lách cách_" Kelsen bày ra trên bàn một hộp Lego to và nguyên bộ màu vẽ, mỉm cười nhìn Esther nói:
"Con yêu, đây là quà quà cha và mẹ chọn cho con, chúc mừng hôm nay con gia nhập gia đình chúng ta, con thấy sao? Có thích không?"
Cô bé tóc nâu da trắng, mặc một chiếc áo khoác vải dạ màu đen bẽn lẽn ôm hai món quà vào lòng, ngẩng đầu mặt đầy cảm kích và kinh hỉ mỉm cười ngọt ngào nhìn Kelsen:
"Cảm ơn cha, con thích lắm."
Rồi lại quay đầu nhìn về phía Rey: Cảm ơn mẹ.
"Không có gì con yêu, con thích là được rồi," Rey xoa đầu cô bé,
"Về sau chúng ta là người một nhà, con không cần phải gò bó như trước nữa."
Sydel ngồi một mình trên sofa, bên cạnh đặt búp bê Annabelle mà so với cô là hơi lớn.
Lúc này cô có chút ngại, dẫu sao thì cả nhà chỉ có một mình cô không chuẩn bị quà chào mừng, nhưng mà vấn đề này không lớn, trông Esther có vẻ là một cô bé thân thiện, cô bổ sung quà sau cũng được.
Cô nghĩ vậy, rồi bỗng nhiên chạm phải ánh mắt Esther nhìn về phía mình, nở một nụ cười chuẩn thục nữ, nhỏ tiếng hỏi:
"Con búp bê này có phải là quà Sydel tặng chị đúng không?"
Đôi mắt long lanh của Esther nhìn thẳng vào Annabelle, dáng vẻ rất yêu thích, cô bé buông món quà trong tay xuống, đi tới định chạm vào nó.
Đợi đã! Sydel tay nhanh hơn não, theo bản năng ngăn bàn tay Esther đang vươn tới:
"Cái này không thể sờ được."
Nói xong cô mới ý thức được hình như mình hành động hơi thái quá, liền phiền muộn đứng lên, không biết là có dọa Esther không.
Đối với Sydel Annabelle là loại đồ vật tràn ngập sắc thái quỷ dị mà tốt nhất nên bị khóa trong gian chứa đồ dưới tầng hầm ngay lập tức, không hiểu sao cô luôn sinh ra trực giác trốn tránh với con búp bê này, thế nên cô cũng không muốn người nhà mình có bất cứ tiếp xúc nào với nó.
Lúc vào nhà, cha còn muốn giúp cô bê chiếc hộp gỗ này, nhưng Sydel không do dự đã từ chối luôn.
Nhưng Sydel còn chưa kịp giải thích, Esther đứng trước mặt cô liền từ từ thu tay về, hạ đôi mắt long lanh như quả nho đen, "Xin lỗi, chị không nên tùy tiện đụng vào đồ của em.
Chỉ vì chị thấy con búp bê này đẹp như tác phẩm nghệ thuật vậy, từ trước đến nay chị chưa bao giờ sở hữu một con búp bê đẹp đến vậy.
Sydel:...? Con búp bê này đẹp á?
Cô không nhịn được nhìn lại đôi môi đỏ thẫm dày cộp của Annabelle, nụ cười quỷ dị và vết sẹo trên mặt.
Cái loại đồ chơi như đến từ cõi âm như nó... thật sự sẽ có người thích sao?
Cô không hiểu, thật sự không hiểu nổi.
Esther lon ton chạy về phía Kelsen, tậm trạng hơi ủ rũ, cô bé thân thiết dựa sát vào người Kelsen, cúi đầu, lại quay về dáng vẻ e lệ sợ người lạ vừa nãy.
Sydel, Mẹ Rey nghiêm giọng gọi cô, Sydel vội ngồi thẳng người, nhìn thấy ánh mắt khiển trách của Rey.
Dạ... Kelsen chưa nói chuyện với Sydel, ông do dự chốc lát, có chút mất tự nhiên mà an ủi cô bé đang dựa sát vào mình:
"Con thích búp bê của Sydel hả? Esther, nếu có thời gian, buổi chiều chúng ta có thể đi cửa hàng đồ chơi nhé."
Sydel vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, Kelsen lần đầu tiên được thể nghiệm cảm giác dỗ dành một đứa trẻ, khó tránh khỏi tâm lý dè dặt, sợ mình nói sai.
Sydel: ...
Hình như cô chưa nói gì nặng lời mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!