Trên nền đất bằng phẳng có thể thấy lờ mờ những dấu vết màu nâu đất thưa thớt. Sydel cẩn thận tìm kiếm những dấu vế loang lổ có màu sắc gần giống như mặt đất.
Đó là… một dấu vết có hình dáng gần giống với cơ thể con người, nhưng lại hoàn toàn khác với hình dạng cơ thể con người, khiến người ta dựng tóc gáy.
Sydel tiến lại gần hơn và sử dụng ánh sáng tím, cố gắng vạch theo đường nét mơ hồ một cách chính xác.
Ngôi nhà gỗ này trông có vẻ để hoang đã lâu, các ngóc ngách giăng đầy mạng nhện, cây cỏ mọc um tùm xung quanh, hình như đã lâu không có người đến. Không ngờ khi có thể tìm thấy manh mối gần đây.
Sự ngạc nhiên bất ngờ này sớm biến thành nỗi kinh hoàng.
Trên mặt đất có những dải màu nhạt hơn màu đất một chút, những đường nét mảnh dày đặc như những vết mực, rải đều ra phía ngoài theo đường viền trung tâm. Sydel ngồi xổm trên mặt đất nhìn hồi lâu, chợt nhận ra đường nét ở trung tâm trông giống như một cơ thể người không đầ/u.
Sydel: ...
Cô chợt hiểu ra, vô thức chiếu đèn pin về phía trước.
Một vệt sáng màu nâu đất có kích thước bằng đầu người xuất hiện cách đó không xa, có hình dạng giống như một bông hoa cúc nở rộ với những cánh hoa mỏng.
Sydel đứng lặng tại chỗ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Cô như chợt nhớ ra điều gì rồi quay đầu nhìn về phía căn nhà gỗ cách đó không xa, cửa nhà gỗ đang mở
- Rey đã mở nó cách đây không lâu.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá dày đặc, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cô gái nhỏ những đốm sáng nhỏ, đôi môi cô đột nhiên mất đi màu sắc.
Ở đây...
Cách đây rất lâu, có một người đã chếc.
Bị giế/t bởi sức mạnh t/àn bạo của một con dã thú hoặc một con quái vật vô danh nào đó, đ/ầu bị tách ra khỏi cơ thể, toàn thân đẫm má/u như bị n/ổ tung..... Trong khu rừng này có loài thú hoang nào sao?
Cô vội quay người đi về phía căn nhà.
Sydel bước qua bãi cỏ, tạo ra âm thanh xào xạc. Cô đứng lặng trước ngôi nhà gỗ, sau đó bước vào không chút do dự.
Ngôi nhà gỗ được xây dựng tinh xảo, bên trong có mấy phòng, đồ đạc trong phòng khách tuy đơn giản và cũ kỹ nhưng nhìn có vẻ chắc chắn và bền bỉ.
Có một cái đ/ầu sói treo trên một bức tường trong phòng khách, một tấm vải nhung nhẵn mịn phủ trên cái đầu của sinh vật đã chếc nhiều năm, tai nó dựng thẳng, mắt mở to, miệng mở rộng, lộ ra những chiếc răng nanh sạch sẽ và đầu luỡi.
Toàn bộ ngôi nhà được làm hoàn toàn bằng ván gỗ, trên tường treo vài khung tranh bằng gỗ, không khí trong nhà u ám, Sydel dường như ngửi thấy mùi mốc meo phảng phất.
Cô cau mày và quay lại thì thấy Rey đang đứng trước một tấm sàn gỗ đã được lật lên. Sydel bước nhanh về phía trước và nắm tay mẹ:
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Rey ngơ ngác nhìn cầu thang phía dưới tấm ván, ánh mắt trống rỗng, ngơ ngác nói: Ở phía dưới…
Sydel nhìn theo hướng nhìn của bà xuống căn hầm, ánh sáng ảm đạm nên cô chỉ đành bật đèn pin, bình tĩnh nhìn vào căn hầm tối đen.
Những đồ vật trong hầm rất phức tạp và lộn xộn, bao gồm một chiếc mặt nạ cười màu trắng, một quả cầu pha lê dùng để bói toán, một bức tranh sơn dầu kỳ quái, một chiếc đồng hồ cát cũ, một chiếc gương đồng sứt sẹo... Thậm chí còn có một con búp bê nữ kích thước tương đương người thật mặc chiếc váy trắng ở trong góc.
Sydel hờ hững thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Rey: Mẹ, con lạnh...
Cô đáng thương ngẩng đầu lên, dưới hàng lông mi cong dài, đôi mắt xanh trong suốt ươn ướt, rụt rè lấp lánh:
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Rey rùng mình, chợt tỉnh táo lại, không biết tại sao mình lại bị mê hoặc bởi những gì vừa nhìn thấy.
Trong lòng bà cảm thấy kỳ lạ, lại nghe thấy lời cầu xin của Sydel, giọng nói nhẹ nhàng của cô bé như đánh thức bà từ trạng thái mơ hồ, Rey bối rối xoa trán, tự hỏi liệu có phải vì tối qua mình ngủ không ngon hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!