Chương 17: (Vô Đề)

"Đứa bé ngốc này, con đang nói nhảm cái gì vậy."

Rey tỏ ra dịu dàng, định vuốt mái tóc vàng của Sydel, nhưng bị Sydel tránh đi.

Cô buông tay Kelsen ra, lùi lại một bước, mặt vô cảm lặp lại:

"Hai người không phải là cha mẹ tôi."

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Khi cô nói những lời này, thân hình của Kelsen và Rey đột nhiên bắt đầu dao động, không gian xung quanh dường như bị bóp méo. Sau một cơn choáng váng mạnh mẽ, Sydel lại mở mắt ra.

Cô đứng trước cửa sổ căn phòng này, rèm cửa không biết lúc nào được mở ra, từ đây cô có thể nhìn ra toàn bộ khung cảnh núi non.

Mặc dù hiện giờ những cảnh đẹp này đã bị che khuất trong màn đêm dày đặc, nhưng trong khu rừng mê cung trước khách sạn vẫn có rất nhiều người đang vui đùa, ánh đèn sáng rực, tiếng cười đùa thấp thoáng truyền vào tai Sydel.

Ồn ào và huyên náo, ánh lửa lập lòe, tràn đầy sức sống.

Sydel bối rối giơ tay lên, nhéo mạnh mặt mình, cô chợt nhận ra bản thân vẫn đang duy trì nụ cười cứng ngắc, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến, mùi băng tuyết lạnh lẽo quanh quẩn nơi đầu mũi........ Đó không phải là một giấc mơ.

Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Sydel không chỉ đơn giản là nằm mơ, cô còn nhớ rõ từng ngày sống tại khách sạn Overlook trong trời đông giá rét, thậm chí cô còn có thể nhớ được từng dấu chấm phẩy trong sổ tay của mình.

Nếu như--

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị khách sạn mê hoặc tâm trí và giết Kelsen vào ngày mùa đông lạnh giá bị nhốt trên núi đó, hay bị Kelsen giết?

Có lẽ cô sẽ ở trong khách sạn trên ngọn núi phủ đầy tuyết đó mãi mãi.

Sydel quay lại và nhìn thấy hai con búp bê cột vào nhau bị ném trong phòng

Con rối Billy và búp bê Annabelle buộc với nhau nằm lặng lẽ trên sàn, Sydel bước tới với sắc mặt kỳ lạ.

Vào thời khắc mấu chốt, Sydel vừa bước ra khỏi cơn hưng phấn tột độ khi phá hủy khách sạn Overlook, có lẽ cô đã bị cha mẹ giả đưa ra ngoài nếu không có hai con búp bê này.

Trong ảo giác, bên ngoài phòng 237 sẽ ra sao, Sydel không muốn biết.

Bây giờ cô đại khái đã hiểu cách thức hoạt động của khách sạn này rồi-

Căn phòng 237 là một nơi đặc biệt, nó có thể tạo ra ảo ảnh, và ảo ảnh đó phản ánh những hình ảnh đáng sợ nhất sâu thẳm trong lòng những ai bước vào căn phòng này.

Ví dụ, nỗi sợ hãi trong lòng của Sydel.....

Sau khi vào khách sạn này, dường như luôn có một giọng nói trong tiềm thức đưa ra ám thị cho cô.

Ai đó sẽ làm tổn thương cô và gia đình cô.

Sau khi bước vào phòng 237, những ám thị tiềm thức này khiến Sydel phải đối mặt với nỗi sợ hãi rằng gia đình cô sẽ gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên, điều mà khách sạn không ngờ tới là--

Sydel không chỉ lo sợ gia đình mình gặp nguy hiểm mà cô còn sử dụng giác quan thứ sáu nhạy bén của mình để hướng sự nghi ngờ vào khách sạn mà không chút do dự.

Kết quả là ý thức của chính khách sạn cũng bị kéo vào ảo giác, và... bị Sydel đánh trọng thương.

Vừa rồi khách sạn đã cố gắng tác động đến Sydel lần thứ hai. Tuy nhiên, ảo ảnh trong phòng 237 bắt nguồn từ tiềm thức của Sydel, mà ấn tượng của Sydel về Billy và Annabelle có lẽ là--

Hai con búp bê đều xấu điên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!