Chương 167: (Vô Đề)

Đêm càng lúc càng khuya, bóng tối dần bao trùm mặt đất.

Sương mù dày đặc ẩm ướt dần che phủ cửa kính xe, hình dáng khu rừng thấp thoáng trên đường núi, bóng cây uốn lượn như nhưng bóng ma.

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của Sydel và âm thanh xào xạc của gió.

Phù——

Cô nhìn thấy ánh sáng. Những căn biệt đơn lập thự mái hiên thấp, tường trắng xếp thẳng hàng trên mặt đất bằng phẳng. Trong không gian rộng rãi, trên bàn ăn, nam nữ nói cười tận hưởng buổi tối tuyệt đẹp bên hồ bơi gia đình.

Cho đến khi hai luồng ánh sáng chói lòa chiếu vào.

Một cô gái chạy ra khỏi xe, thở hổn hển, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Khuôn mặt cô dính đầy bùn đất và máu, chỉ còn đôi mắt xanh sâu thẳm lấp lánh ánh sáng yếu ớt trong đêm đen.

Cứu tôi với!

Nhìn thấy những người này, cô như tìm được cứu tinh, giọng run rẩy lao lên phía trước:

"Làm ơn giúp tôi, tôi... tôi..."

Cô nghẹn ngào vài tiếng, tay chân loạn xạ, ánh mắt đầy sợ hãi:

"Có... có người muốn giếc tôi!"

Những người này sững sờ, nhìn nhau một lúc rồi chậm rãi ngừng lại các hoạt động vui chơi của mình.

Biểu cảm của họ có chút kỳ lạ, nhưng cô gái đang chìm trong nỗi sợ tột độ rõ ràng không nhận ra điều đó. Một người phụ nữ với thân hình đẫy đà bước tới, đỡ lấy cô gái đang run rẩy, gương mặt dịu đi:

"Cháu đừng sợ, đến đây là cháu đã an toàn rồi."

"Vào nhà nghỉ ngơi một lát nhé..."

Không, không... Cô gái lắc đầu, tuyệt vọng nắm chặt tay người phụ nữ, lực nắm khiến bà ta không kìm được mà xuýt xoa.

Cô gái vừa lắc đầu vừa van xin:

"Làm ơn cứu chị gái cháu, còn có anh rể và bạn trai cháu nữa…"

"Họ vẫn còn ở trong rừng, bị thương rất nặng. Cháu đã giấu họ đi, nhưng những kẻ đó sẽ nhanh chóng tìm được họ," Đôi mắt cô gái đẫm lệ, nghẹn ngào nói:

"Có thể... có thể đi cứu họ không ạ? Họ không cầm cự được lâu đâu…"

Cái gì?

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, dường như không ngờ tới tình huống này.

Không đợi bà ta truy hỏi thêm, Sydel vội lấy điện thoại trong túi ra, cho họ xem bức ảnh chụp chung:

"Cháu cùng chị gái, anh rể và bạn trai đi nghỉ dưỡng ở hồ Eden, nhưng... nhưng chúng cháu gặp phải một nhóm người dẫn theo chó, họ..."

Cô lộn xộn kể lại mọi chuyện bằng giọng nức nở, nhưng không gây trở ngại cho những người kia đoán ra được những điều cô muốn nói từ những lời không mạch lạc của cô.

Cô gái cùng người thân đến hồ Eden nhưng không may gặp phải một nhóm thiếu niên tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính cách lại tàn nhẫn và máu lạnh. Dựa vào lợi thế địa hình, chúng không ngừng hành hạ và làm tổn thương họ.

Cuối cùng, chỉ mình cô trốn thoát khỏi khu rừng.

Ba người còn lại đều bị thương nặng đến mức chỉ còn thoi thóp, được cô giấu trong bãi cỏ trong rừng.

Nhìn tấm ảnh có hai nam hai nữ, ánh mắt những người xung quanh trở nên kỳ lạ, nhưng cô gái đang hoảng loạn và bất an hiển nhiên không nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!