Chương 16: (Vô Đề)

"Con đang... làm gì vậy?"

Tầm mắt Rey chuyển qua người đàn ông trên mặt đất, vẻ mặt đông cứng.

Sydel: Mẹ...

Cô bé mặc váy trắng nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẳm mông lung như phủ một tầng sương mù, mờ mịt dò xét nhìn, hai tay vẫn nắm chặt chiếc rìu chữa cháy màu đỏ.

Cô buồn bã nói: Sao mẹ lại đi ra?

Sắc mặt Rey trắng bệch, môi run lên, nhất thời không dám tiến lên trước.

Cửa mở ra, Rey nói,

"Mẹ, mẹ không mở được, vẫn chờ ở bên trong, nhưng... cánh cửa đó tự động mở ra, mẹ liền đi ra tìm mọi người."

À, hóa ra là vậy.

Cô bé nhỏ giọng cười nói, tiếng cười lanh lảnh lạnh lẽo, không chút cảm xúc. Cô hạ mắt, che dấu cảm xúc điên cuồng, bình tĩnh nói:

"Mẹ, mẹ đến đúng lúc lắm."

"Đưa cha ra ngoài đi ạ."

Cô nói:

"Không cần quay lại. Rời khỏi nơi này đi, cách khách sạn xa một chút, càng xa càng tốt."

Rey đờ người tại chỗ, từ xa nhìn con gái và chồng mình, tựa như chim sợ cành cong. Chỉ trong một đêm, con gái yêu và chồng dường như đã thay đổi, Rey cắn môi, không biết làm sao cho phải, khi Sydel cầm rìu đi qua, bà đứng hình, trong đầu như đóng băng.

Nhưng Sydel chỉ xách rìu chữa cháy đi sát qua bên người bà, lưỡi rìu sắc bén ma sát trên nền gạch Granito tạo ra âm thanh chói tai.

Tin con đi, mẹ.

Khi lướt qua nhau, Rey nghe thấy Sydel nhỏ giọng nói:

"Mang cha con rời khỏi nơi này."

... Vậy còn con?

Rey theo bản năng muốn giữ Sydel lại, nhưng cô bé hình như cũng không định dừng lại giải thích, khi Rey đang ngây người cô đã đi tới chỗ rẽ, chỉ để lại một thân ảnh mỏng manh gầy yếu.

Cán rìu rỗng ruột, chiếc rìu chữa cháy này cũng không nặng, nhưng Sydel vẫn kéo lê nó trên mặt đất, để giảm bớt tiêu hao thể lực của mình.

Dù sao cô cũng chỉ mới 7 tuổi.

Mặt cô vô cảm, môi mím chặt, nở nụ cười cứng ngắc, nhưng mắt lại không hề có ý cười.

Sydel nghĩ... đại khái cô đã biết thứ đang quấy phá là cái gì rồi.

Cái thứ kia hấp dẫn cha cô cầm lấy rìu, nó vẫn luôn rình mò cô, thả Rey ra khỏi kho hàng... chính là cái khách sạn này.

À, hóa ra là vậy.

Giờ phút này, trong đầu Sydel không một gợn sóng, thậm chí còn muốn bật cười.

"Để tao nhìn xem, cái khách sạn này rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì." Cô nghĩ. Dừng lại trước cửa phòng 237, dùng chân đạp một phát.

Theo cô nhớ, hình như có người đã từng nói với cô... phòng 237 là nơi tuyệt đối không được bước vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!