Ngoài khách sạn, gió tuyết mù mịt, càng lúc càng lớn, gió thổi khiến những bông tuyết đập vào cửa kính phát ra tiếng vang chói tai.
Nhiệt độ trong khách sạn lại ấm áp như mùa xuân.
Trong nhà vệ sinh lấy màu sơn đỏ làm chủ đạo, cô bé mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông phong phanh, cuộn mình ở một góc bí mật.
Ai da.
Bị phát hiện rồi.
Cô thản nhiên nghĩ, trong đầu không hề bận tâm, thậm chí khi nhìn thấy đôi chân ngày càng tiến lại gần qua khe hở, cô cũng không cảm thấy kinh hoảng.
Sydel chưa từng bình tĩnh như lúc này, não cô nhanh chóng hoạt động, điều chỉnh tư thế xong, tay phải cầm chặt đèn pin, khi thùng tôn bị người ta thô bạo mở ra, cô nhanh chóng bật đèn soi thẳng vào mặt người đứng ngoài.
Người tiến tới kiểm tra thùng là Kelsen.
Ông theo bản năng dùng tay ngăn ánh đèn, lảo đảo lui về sau, Sydel bò ra khỏi thùng, chạy như bay ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh nam ngoài Kelsen không còn ai khác. Nhân viên phục vụ nam đã thôi miên Kelsen mà cô nghe thấy tiếng khi đang trốn đã biến mất.
Lao ra khỏi nhà vệ sinh nam, đèn trong tiền sảnh đối diện đã tắt, ánh sáng xanh vàng rực rỡ tất cả đều biến mất, phía sau truyền tới tiếng Kelsen gọi Sydel.
Tiếng người đàn ông ồm ồm mang theo chút hưng phấn,
"Sydel, sao con lại bỏ trốn? Con muốn chơi trốn tìm với cha sao? Giờ cha tới tìm con chơi đây!"
Sydel không thèm quay đầu, mặt cô tái nhợt vô cảm chạy qua tiền sảnh chạy lên tầng hai, váy ngủ bằng vải bông đung đưa theo bước chân chạy như đóa hoa trắng nở rộ trong bóng đêm, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dự cảm của cô đúng không sai, quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng trước khi nguy hiểm ập tới, cô còn một việc phải hoàn thành.
Cô vọt lên phòng ở tầng 2, chạy tới phòng ngủ của cha mẹ, nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng trên giường đã chìm trong giấc ngủ.
Mẹ Cô tiến tới, lay bà tỉnh dậy, Mau dậy đi!
Đột nhiên bị người ta lay tỉnh trong lúc ngủ say, người phụ nữ mơ màng mở mắt, ánh sáng phản chiếu từ màn tuyết rơi dày ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khiến bà chói mắt, bà nhìn cô bé mặt tái nhợt đang đứng bên giường, đôi môi đỏ như cánh hoa của cô bé cũng tái nhợt vì chaỵ nhanh, cả khuôn mặt dưới ánh sáng ngoài cửa sổ cũng trở nên trong suốt.
Không đợi Rey đặt câu hỏi, cô bé liên tục thúc giục bà ngồi dậy:
"Mẹ, mau đi cùng con."
Không có thời gian giải thích, Sydel kéo tay Rey chạy ra ngoài.
Rey ngẩn người:
"Sydel? Đã xảy ra chuyện gì..."
Bà vừa lảo đảo chạy theo sau Sydel, sợ con gái té ngã, liền kéo tay Sydel ôm vào lòng, thấy đôi mắt xanh thẳm trên khuôn mặt trắng nhỏ của cô bé đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nói:
"Giờ con không thể giải thích cho mẹ được, nhưng mẹ phải trốn đi đã."
Con sẽ bảo vệ mẹ.
Rey nghe Sydel nói: Còn có cha nữa.
Thái độ của cô bé rất kiên quyết.
Rey lo sợ bất an, bà đã nghe thấy tiếng chồng ở tầng 1 đang lớn tiếng gọi. Rey không hiểu sao mùa đông này Kelsen lại trở nên nóng nảy như vậy, bà vẫn cho rằng đợi qua mùa đông Kelsen sẽ trở lại như ban đầu, nhưng tiếng động ở lầu 1 đã phủ định suy nghĩ của bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!