Chương 13: (Vô Đề)

Tuyết lớn lả tả rơi xuống.

Gió thổi mạn lạnh thấu xương, tiếng gió vù vù. Tuyết ào ào rơi xuống đất.

Sau lớp kính kết đầy băng, cô bé tóc vàng ngồi im lặng trước cửa sổ, đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết rơi tráng lệ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết là đôi môi đỏ tươi như hai cánh hoa hồng mỏng manh tinh xảo, má đỏ hây hây khiến cô bé như búp bê BJD trông tràn đầy sức sống.

Cách màn tuyết rơi, có thể mơ hồ nhìn thấy một quyển sổ tay trong tay cô.

Cô vừa ngắm tuyết vừa cúi đầu viết nhật ký.

[Tính đến hôm nay, tôi đã đến khách sạn Overlook được 1 tháng. Hình như cha rất nhiều việc, tuy rằng tôi cũng không biết ông ấy đang bận cái gì, nhưng đã lâu rồi tôi và mẹ không nhìn thấy ông ấy.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, không lâu trước trời đổ tuyết lớn, đã chặn hết đường lên núi. Mẹ nói người dưới núi không lên được đây, thiết bị liên lạc xảy ra vấn đề, bà ấy đang thử sửa nó. Cha vẫn đang ở tiền sảnh.

Tôi lại nhìn thấy cặp song sinh kia, hai người họ vẫn cầm tay nhau đứng chung một chỗ.

Lần này tôi nhìn thấy cảnh họ ngã trên hành lang. Cả hành lang toàn là máu, hai người nằm trên mặt đất, bọn họ tách ra rồi, không thể đứng nắm tay nhau nữa, bởi vì bọn họ đã chếc. Hình thư tôi đã nhìn thấy cảnh bọn họ chếc, không biết ai đã giết họ.

Tối hôm qua, lúc đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt dưới lầu, nhưng tôi không ra ngoài xem.

Hôm nay, hình như cha đã uống rượu, ông ấy nằm trên sàn nhà ở tiền sảnh, ngủ ngáy khò khò, vẫn là mẹ và tôi cùng nhau đỡ ông ấy lên giường...... Tôi không thích ở đây.]

Bên ngoài có người gõ cửa, cô dừng bút, đóng quyển sổ lại.

Trên trang nhật ký ghi rõ ngày tháng bằng mực đen.

Ngày 2 tháng 1, tuyết lớn.

Cô bé nhảy xuống từ ghế dựa, lon ton chạy đến mở cửa, trước mặt chính là mẹ cô Rey.

Sydel, Người phụ nữ hòa ái xoa mái tóc vàng óng rực rỡ của con gái, mỉm cười hỏi:

"Có muốn cùng mẹ đi chơi ở mê cung trong rừng không?"

"Không được đâu mẹ ơi."

Sydel từ chối, cô ngẩng khuôn mặt tuyết trắng nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt xanh thẳm:

"Bên ngoài rất lạnh, con muốn ở trong phòng đọc sách."

Vậy được rồi, Rey bất đắc dĩ cười:

"Có chuyện gì nhớ tìm mẹ, mẹ xuống dưới làm việc tiếp nhé."

Bà còn phải đi kiểm tra tất cả các thiết bị trong khách sạn.

Nhưng đây vốn là nhiệm vụ của Kelsen.

Sydel yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt trong sáng như thủy tinh dần trở lên lạnh nhạt.

Đã 1 tháng trôi qua.

Từ khi 1 tháng trước cha Kelsen tìm được công việc quản lý khách sạn, rồi lại mang hai người đến khách sạn Overlook, Sydel và Rey đã dần trao đổi ít hơn với ông.

Không phải mẹ con cô không muốn nói chuyện với Kelsen, mà là...

Cô hạ mắt, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của bác Haroon, đầu bếp của khách sạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!