Hắc Ngạo không hề di chuyển, giơ tay lên, một kết giới màu đen xuất hiện từ đầu ngón tay, kết giới nhanh chóng chặn đám người đang xông tới, Hắc Ngạo cong ngón tay, kết giới biến thành mấy lưỡi dao rồi tấn công bọn họ.
Hắc Ngạo dùng yêu thuật cao cấp, ra tay là chí mạng.
Thời Thất trốn sau lưng Hắc Ngạo gần như không dám nhìn, bịt mắt run rẩy.
Những người kia không kịp tránh né, liên tục trúng đòn.
Bọn họ ngã xuống, bụm vết thương vô cùng sợ hãi nhìn Hắc Ngạo, hắn giơ tay lên, yêu thuật màu đen nở rộ như sen trên đầu ngón tay hắn.
Hắc Ngạo cười rất tà ác, trong mắt là sát khí rõ ràng.
"Hoặc là cút, hoặc là chết."
Đám người tự biết khó địch nổi, nhìn nhau rồi đỡ nhau dậy, mặc kệ Thường Viên vẫn còn nằm trên đất, vội vàng tìm chỗ trốn.
Nhìn dáng vẻ chạy tán loạn của bọn họ, Hắc Ngạo hạ tay xuống, chậm rãi tới gần Thường Viên.
Thường Viên bị biến cố trước mắt làm kinh hãi hồi lâu còn chưa hoàn hồn.
Hắn càng lại gần là khí thế càng đáng sợ.
Thường Viên không khỏi thở chậm hơn, trong mắt loé lên một tia sợ hãi mà chính mình cũng không hề nhận ra.
Đứng ở trước mặt Thường Viên, Hắc Ngạo ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn: "Đi đi."
Thường Viên bỗng chốc mở to hai mắt, gã tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
"Tâm trạng ông đây tốt." Hắc Ngạo nói: "Máu của ngươi sẽ làm bẩn tay ta, tới lúc đó ta không thể làm thịt thỏ cho đồ nhút nhát.
Nhân lúc ta chưa đổi ý thì mau cút đi."
Nếu tiểu ma vương này không giết thì có lý nào Thường Viên không chạy?
Có câu nói rất hay, giữ được núi xanh không lo hết củi đủi đốt, thù hôm nay ngày mai báo!
Thường Viên luống cuống bò dậy từ dưới đất, chẳng bao lâu bóng dáng đã biến mất trong rừng núi.
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh, chỉ có chim bay quanh và côn trùng kêu.
Thời Thất đứng sau lưng Hắc Ngạo, bình tĩnh nhìn bóng lưng Hắc Ngạo, vệt ánh sáng rơi lên vai trái của hắn và nhảy lên càng khiến bóng lưng hắn vạm vỡ hơn.
Thời Thất cẩn thận lùi ra sau, nếu như lúc trước còn ảo tưởng mình có thể chạy trốn thì hiện tại hoàn toàn chẳng còn hy vọng xa vời ấy.
Nàng không thể…! trốn được.
Hắc Ngạo quá mạnh, hắn có thể bắt nàng lại dễ như trở bàn tay, thở một hơi là có thể giết chết nàng.
Ngọn lửa hy vọng còn sót lại trong lòng bị dập tắt hết vào lúc này, còn lại là luống cuống và tuyệt vọng sâu sắc.
Hắc Ngạo quay người đi về hướng Thời Thất, nhìn hai mắt nàng đỏ ửng thì cho rằng nàng bị những kẻ kia dọa sợ.
Lập tức lên tiếng cười nhạo: "Sợ tới vậy à?"
Thời Thất hoàn hồn, quay lưng lại lau hai mắt sắp tuôn trào nước mắt, nàng lắc lắc đầu, sợi tóc đung đưa theo hành động.
"Đi thôi, về nhà."
Nơi đó không phải nhà của nàng mà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!