Thời Nhất dẫn Thời Thất trở lại sườn núi Thiên Lang thì đã khuya.
Bầu trời đêm không sao, được che phủ bằng một lớp mây đen mờ ảo.
Thời Thất cúi đầu theo sau lưng Thời Nhất, tiến vào chủ điện Thiên Lang cung, Thời Thất liếc nhìn cha mẹ ngồi ở trên cao.
Phụ thân Thời Thất tên Thời Kình Thu, trưởng thành chưa lâu thì tiếp quản Thiên Lang tộc, là tộc trưởng trẻ nhất bao năm nay.
Ông rất oai phong, không nói một lời ngồi ở trên cao, năm tháng trôi qua khuôn mặt ông vẫn tuấn tú như cũ, nhìn Thời Thất bằng ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết mùa đông.
Thời Thất trước giờ sợ phụ thân của mình, giờ phút này nàng đứng ở bên dưới, bàn tay không khỏi kéo ngón út của Thời Nhất bên cạnh.
Đầu ngón tay nàng lạnh buốt, run nhè nhẹ, lập tức khiến Thời Nhất thương xót trong lòng.
"Cha, con dẫn Tiểu Thất trở về rồi."
Ánh mắt Thời Kình Thu nhìn qua Thời Thất rồi lạnh nhạt nhìn Thời Nhất: "Một mình ngươi dẫn nó về à?"
"Thời Thất đã hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Thất, lấy vật phẩm ra."
Nghe Thời Nhất nói vậy, Thời Kình Thu lộ vẻ mặt kinh ngạc rồi nhanh chóng thu lại.
Thời Thất do dự một lát rồi chậm chạm lấy ba thứ trên tay ra đưa cho trưởng lão tiến lên.
Trưởng lão nhìn kỹ hồi lâu rồi kinh ngạc nói: "Thật sự là vật phẩm lịch luyện, Tiểu Thất tiểu thư của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi."
Ông ấy nói xong, vẻ mặt vui mừng.
Thời Kình Thu nhíu mày: "Tiểu Thất, tự ngươi hoàn thành sao?"
"Có người giúp…"
Thời Thất còn chưa nói xong thì Thời Nhất bên cạnh kéo Thời Thất: "Cha, muội muội bôn ba trên đường cũng mệt mỏi rồi, con thấy để Tiểu Thất về nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai nói tiếp."
Thời Kình Thu không nói nữa, gật nhẹ đầu đồng ý.
Hành lễ xong, Thời Nhất dẫn Thời Thất rời khỏi chính điện.
Ban đêm sườn núi Thiên Lang hơi lạnh, cây phong trồng trong vườn đã sớm úa vàng rực rỡ.
Thời Thất đi bên cạnh Thời Nhất, lá rơi dưới chân giẫm lên rất êm, nàng giẫm mạnh hai cái rồi khoác tay lên cánh tay Thời Nhất.
"Tiểu Thất, muội tuyệt đối không thể để lộ chuyện muội và Hắc Ngạo, biết chưa?"
Thời Thất không tình nguyện gật đầu: "Muội biết rồi, không nói với cha là được."
"Nếu muội nói thì chắc chắn cha sẽ nổi trận lôi đình." Thời Nhất sờ mái tóc mềm mại của muội muội: "Trước tiên giấu đã, chờ cha vui vẻ thì nói cũng chưa muộn."
Thời Thất không nói gì.
Chỉ có một việc có thể làm cho cha nàng vui vẻ là nàng trở nên tài giỏi nhưng mà…! Thời Thất không tài giỏi, cho nên mãi mãi cũng không thể làm cha vui vẻ.
Đã đến cửa tẩm cung Thời Thất, muội muội bây giờ lớn rồi, Thời Nhất đi vào cũng không thích hợp nữa nên dừng chân ở cửa ra vào rồi nhìn nàng vào cửa.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai đi gặp bọn lục ca của muội."
Thời Thất vẫy vẫy tay với Thời Nhất rồi quay đầu đi vào trong.
Mặc dù Thời Thất rời đi đã lâu nhưng cung điện của nàng vẫn sạch sẽ, có lẽ là ca ca bảo người tới quét dọn hàng ngày, vào tẩm điện, Thời Thất cởi giày ra bò lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!