Chương 47: (Vô Đề)

"Sao lại không thể trở về?" Thời Nhất tiến lên mấy bước: "Đệ lo chỗ cha sao? Yên tâm…"

"Đại ca." Thời Nhị cắt ngang hắn, cởi nút thắt vạt áo trước ngực ngay trước mặt hắn, lúc nhìn thấy mảng lớn vết đen trước ngực Thời Nhị, Thời Nhất không khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

Vết đen ấy đang tiếp tục lan ra, tin chắc chẳng bao lâu sẽ ăn mòn toàn thân Thời Nhị.

"Đây là lúc…! vì báo thù cho Vân Quỳ, thi độc đã nhiễm hết trái tim, đệ sống không qua mùa đông này đâu."

Hắn nói ngày chết của mình hời hợt, hốc mắt Thời Nhất đỏ lên, chấn động trong lòng không cách nào biểu đạt bằng lời.

"Đệ xuất hiện ở đây chẳng qua là vì trả ơn mà thôi, bất kể thế nào thì Lạc Kinh Khung cũng có ơn với đệ, hoàn thành rồi đệ sẽ…"

"Sẽ có cách." Thời Nhất giữ chặt cổ tay Thời Nhị: "Đệ về với đại ca, đại ca cứu đệ!"

"Đại ca." Thời Nhị bỗng nhiên quỳ gối xuống trước mặt Thời Nhất: "Thời Nhị thẹn với cha mẹ, thẹn với đại ca, thẹn với thất muội.

Một ngày kia đệ rời đi rồi, huynh nhất định phải bảo vệ Tiểu Thất."

"Đệ nói lời vô nghĩa gì vậy!" Thời Nhất đánh hắn một cái: "Ta tới đây để nghe di ngôn của đệ sao? Đệ ngẩng đầu lên nhìn trời, cúi đầu xuống nhìn đất rồi nhìn ta đi! Đừng nói như đệ chết vậy! Tiểu Thất…! đệ đã nghĩ đến Tiểu Thất thì không thể để con bé khổ sở, Tiểu Thất nếu biết đệ như vậy, nếu biết đệ như vậy…"

Thời Nhất khóc không thành tiếng.

Hắn không phải một huynh trưởng tốt, hắn không bảo vệ được đệ đệ của mình, hơn hai trăm năm qua chẳng quan tâm đệ đệ, cho rằng đệ đệ sống cuộc sống mỹ mãn ở bên ngoài, bây giờ…! bây giờ nhìn bộ dạng này của đệ đệ, sao hắn có thể chịu nổi?

Thời Nhị nắm chặt nắm đấm: "Tiểu Thất…! tìm thấy lang quân như ý rồi, nếu cha biết người con bé yêu, chắc…! chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiểu Thất và người kia.

Đệ đã là đèn sắp cạn dầu." Thời Nhị móc chiếc nhẫn trong túi ra, chiếc nhẫn màu đen, xung quanh có ánh sáng màu đỏ như máu quay vòng.

"Đây là nhẫn trấn linh của Hắc Linh trại, Lạc Kinh Khung cố hết sức muốn có chiếc nhẫn này.

Nhưng đệ và ông ta đều biết ông ta không thể khống chế chiếc nhẫn này, một khi Lạc Kinh Khung đeo chiếc nhẫn này lên thì sức mạnh trong nhẫn sẽ phản phệ Lạc Kinh Khung."

Dã tâm của Lạc Kinh Khung rất lớn, mục đích không trong sáng, mà chiếc nhẫn cũng có sức mạnh thôn tính, một khi Lạc Kinh Khung đeo chiếc nhẫn lên, cảm nhận được Lạc Kinh Khung chiếc nhẫn sẽ nuốt chửng Lạc Kinh Khung.

Lạc Kinh Khung biết điều này nên tạm thời để chiếc nhẫn ở chỗ Thời Nhị, muốn hắn giúp khống chế sức mạnh chiếc nhẫn.

"Đệ biết Lạc Kinh Khung không cách nào có được nó, cho nên…! mang cái nhẫn này cho Thời Thất."

Tính cách Thời Thất đơn thuần, có thể trấn áp sát khí chiếc nhẫn, thêm mấy năm nữa sức mạnh chiếc nhẫn sẽ trợ giúp muội muội nhát gan của mình.

Yết hầu Thời Nhất chuyển động, giơ tay cầm lấy chiếc nhẫn.

"Vậy Lạc Kinh Khung thì sao? Nếu như biết đệ đem nhẫn cho người khác."

"Cho dù biết cũng không dám làm gì đệ đâu."

Thời Nhị còn thân phận đúc khí sư, ông ta cũng cần năng lực của Thời Nhị.

Nếu như vì chiếc nhẫn làm mất lòng Thời Nhị không làm việc cho ông ta thì thật sự không có lợi.

"Thời Nhị..."

"Đại ca." Thời Nhị nở một nụ cười như gió xuân ấm áp giống ngày xưa với Thời Nhất: "Đừng nói cho Thời Thất, cứ nói…! cứ nói nhị ca nàng lang bạt ở trời, cứ nói…! nói…! chờ có thời gian, nhị ca sẽ trở về thăm nàng, đừng nói cho nàng biết là đệ sẽ…

Hắn rất yêu quý muội muội của mình, nếu như có một ngày Thời Thất rơi lệ vì hắn, hắn vô cùng tự trách và đau lòng.

"Đệ đã mất Vân Quỳ, đệ không thể để Thời Thất lại thay đổi vì đệ." Tiếng Thời Nhị khàn đi: "Con bé giống như đệ, đều không thích cuộc sống ở sườn núi Thiên Lang, nhưng cũng bởi vậy nên đệ mới yêu quý Thời Thất nhất."

Thời Nhất nắm chặt chiếc nhẫn, cho dù có ngàn vạn câu nói thì tới giờ phút này cũng không nói ra nổi một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!