Bầu không khí trầm mặc, Thời Thất cúi thấp đầu không dám nhìn mặt Hắc Ngạo.
Ngón tay trắng trẻo của nàng nắm chặt mép váy, trong phòng không có tiếng động, Thời Thất bỗng cảm thấy mông mình bị bóp mạnh một cái, Thời Thất mở to mắt kinh hãi kêu lên một tiếng, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn Hắc Ngạo: "Huynh…! huynh làm gì vậy?"
Thấy bộ dạng Thời Thất như vậy, Hắc Ngạo nở nụ cười đạt được mưu kế.
"Ừ, ta biết."
"Huynh…! huynh biết?" Thời Thất có chút khó tin nhìn Hắc Ngạo: "Vậy…! vậy huynh?"
Hắc Ngạo nhìn khuôn mặt trắng hồng của nàng chăm chú, ngón tay nóng ấm lướt qua sợi tóc đen của Thời Thất: "Lúc này nàng phải mua chuộc ta."
Mua…! mua chuộc…
Thời Thất nín thở không dám cử động, ngón tay nắm chặt vì căng thẳng.
Hắc Ngạo cười vô lại: "Tối hôm qua nàng làm thế nào thì bây giờ…! làm tiếp cho ta."
Hức…
Hu hu hu.
Thời Thất khó chịu, muốn khóc.
Nàng trông mong nhìn Hắc Ngạo: "Giữa…! giữa ban ngày, không hay lắm đâu…"
Hắc Ngạo sầm mặt lại: "Nếu nàng không mua chuộc ta, thì ta…"
Hắc Ngạo còn chưa dứt lời thì bàn tay nhỏ mềm mại của Thời Thất đã chặn môi Hắc Ngạo lại, hàm răng trắng tuyết của nàng cắn chặt môi dưới, ánh mắt rất đáng thương: "Làm… làm là được, huynh đừng…! huynh đừng."
Vẻ mặt Hắc Ngạo thỏa mãn: "Nhanh lên."
Đồ lưu manh…
Đồ xấu xa…
Hức huhu, rất rất khó chịu, rất rất muốn khóc!
Lông mi dài của Thời Thất rung nhè nhẹ, nhắm mắt lại cẩn thận đưa môi mình tới.
Cảm thụ được vị ngọt thanh trên môi nàng, trong lòng Hắc Ngạo thỏa mãn chưa từng có.Ngày hôm sau, hai người lại ngọt ngào cùng nhau đi học.
Nàng mặc váy màu hồng dài, tay bị Hắc Ngạo nắm chặt, khuôn mặt Thời Thất xinh xắn, sắc mặt mang theo vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
Vẻ mặt Hắc Ngạo vẫn lười biếng, hai người mắt nhìn thẳng, đi thẳng đến lớp tự học.
Đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, tộc nhân cúi đầu bàn tán: "Tiểu phu nhân không giống như vụng trộm với người khác…"
Tiểu phu nhân là tên thân mật tộc nhân gọi Thời Thất, vừa thân mật vừa không mất sự tôn kính.
"Nhìn thiếu gia kia, con mắt dán lên người tiểu phu nhân suốt thôi."
"Tiểu phu nhân trông tốt hơn lúc vừa tới, vụng trộm gì chứ, ta thấy là nói bậy…"
"Là ai nói lung tung."
Tiếng bàn tán của bọn họ rơi hết vào trong tai Thời Thất.
Thời Thất nhìn ra sau, kéo nhẹ tay áo Hắc Ngạo: "Hắc Ngạo ca…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!