Chương 45: (Vô Đề)

"Huynh mau trở về chỗ của huynh đi, lát nữa thầy giáo vào sẽ mắng huynh đó."

Hắc Ngạo nhíu mày, xem thường: "Ta sang đây, không ai mắng ta đâu."

"Hả?" Thời Thất không thể tin nhìn Hắc Ngạo, nhìn một vòng rồi cẩn thận ghé tai Hắc Ngạo: "Huynh…! huynh không thể sang đây đâu."

"Vì sao?"

"Yêu quái nơi này gan rất nhỏ, huynh sẽ dọa bọn họ mất."

Lo nhiều thế…

Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Thời Thất, Hắc Ngạo không khỏi cong khóe môi, giang tay dễ dàng ôm Thời Thất bên cạnh vào ngực.

Hắn vừa ôm Thời Thất vừa nâng cằm Thời Thất lên, nhìn con mắt long lanh của nàng, hạ giọng nói: "Bây giờ nàng cũng biết quan tâm người ta rồi, sao, ta ở chỗ này nàng không vui à?"

"Không không, không dám không dám." Thời Thất lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt bất mãn: "Hắc Ngạo ca huynh bây giờ càng ngày càng nhỏ mọn."

"Khụ! Ngồi tử tế đi!"

Bỗng nhiên, phía trên vang lên tiếng thầy giáo, Thời Thất vừa quay đầu thì thấy tiên sinh nhìn bọn họ bằng ánh mắt bất mãn và cảnh cáo.

Mặt Thời Thất đỏ lên, xấu hổ vùng ra khỏi cái ôm của Hắc Ngạo, lưng thẳng tắp, nhìn thầy giáo bằng ánh mắt chăm chú.

Hắc Ngạo cười rất bất cần, tay uể oải chống má.

"Hôm nay một học trò nào đó tới Khôn viện chúng ta, hy vọng học trò này có thể tập trung nghe giảng, không làm loạn, không thì…! thì lão phu không khách khí với trò đó được."

Người nào đó rõ ràng chỉ Hắc Ngạo.

Lời nói cảnh cáo này lập tức làm Thời Thất xị mặt, nàng mím môi rồi đứng lên, tiếng nói mang theo tức giận: "Thưa thầy sao thầy có thể…! sao thầy có thể nói vậy?"

Thời Thất là người tốt tính, ngày thường điềm đạm, ngoan ngoãn khéo léo, nói chuyện nhẹ nhàng như gió xuân tháng tư, cư xử thân thiện với mọi người và không chống đối thầy giáo.

Thầy giáo rất có cảm tình với Thời Thất, bây giờ nhìn nàng bỗng dưng nổi giận, không khỏi khó hiểu.

"Thời Thất, ta làm sao?"

"Hắc Ngạo ca vừa tới, chưa làm chuyện gì, vì sao thầy có thành kiến với huynh ấy ạ? Thầy như vậy là không đúng, thầy sai rồi, thầy phải xin lỗi Hắc Ngạo ca, không thì con đi nói cho viện trưởng thầy xấu tính."

Thời Thất nói một tràng xong thì cả lớp im lặng.

Thầy giáo dựng râu trừng mắt: "Ta…! ta xấu tính?"

"Thầy không được ức hiếp Hắc Ngạo ca, thầy mau xin lỗi Hắc Ngạo ca đi!"

Thầy giáo càng sửng sốt hơn: "Ta…! ta ức hiếp Hắc Ngạo?"

Ông chỉ nói nhiều hai câu, sao lại thành ức hiếp người? Hơn nữa, ông đâu dám ức hiếp hỗn thế tiểu ma vương này, hắn không gây rối trong lớp là may rồi.

"Thầy đang ức hiếp huynh ấy, thầy nói xin lỗi đi ạ!"

Dáng vẻ Thời Thất nhìn như là sắp khóc, bộ dạng không nói lý lẽ, Hắc Ngạo rất hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của Thời Thất, không nhịn được kéo bàn tay mềm mại của nàng: "Ngồi xuống đi, cẩn thận thầy giáo phạt nàng."

"Ta không sợ ông ấy phạt ta đâu." Thời Thất bỗng nhiên đỏ mắt, nàng ấm ức nhìn Hắc Ngạo, tiếng nói càng ấm ức hớn: "Thầy giáo…! thầy giáo nhằm vào huynh, Hắc Ngạo ca không làm chuyện xấu mà người làm thầy giáo lại có thể nói bừa."

Trong lớp, thầy giáo hình như cũng cảm thấy vừa rồi không thỏa đáng, không khỏi xấu hổ.

Yêu quái bọn họ không chú trọng mặt mũi như con người, sai là sai, sai thì phải biết nhận sai, không thể nói ngươi là thầy là có thể cư xử khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!