Thời Thất chần chờ ở dưới gốc cây dương ở cửa Tây trại, thủ vệ thấy Thời Thất thì cũng nhận ra nàng là đồ nhút nhát bên cạnh Hắc Ngạo, thế là ghé tai nhau trêu chọc.
"Cô nương của Hắc Ngạo trông không tồi nhỉ?"
"Mông rất lớn, trông rất mắn đẻ nha."
"Chậc." Thủ vệ nhìn Thời Thất một lượt, nảy sinh ý xấu: "Nhìn nàng ta ở một mình, hay là chúng ta…"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau, hai người cùng quay đầu thì bắt gặp một đôi con người màu đỏ u ám.
Hô hấp của bọn họ ngừng lại: "Vô Danh đại nhân."
Vô Danh nhìn Thời Thất ở xa, lạnh nhạt nói: "Nếu như ai dám bất kính với nàng dù chỉ một chút thì ta sẽ đích thân lấy đầu các ngươi."
Hai người nhìn nhau, vội vàng gật đầu rồi khôn ngoan không hỏi nhiều.
Thời Nhị thu tầm mắt, chậm rãi tới gần Thời Thất ở dưới cây dương.
Thấy hắn đi tới, tim Thời Thất nhảy lên cổ họng, nàng nắm chặt hai tay buông thõng bên chân, bất an mím môi lại, chờ Thời Nhị tới, Thời Thất lấy hết dũng khí bắt chuyện.
"Nhị ca..."
"Ta không phải nhị ca ngươi."
"Muội không quan tâm huynh có phải hay không, trong mắt muội huynh là nhị ca của muội."
Cố tình gây sự.
Cánh môi dưới mặt nạ của Thời Nhị hơi cong lên, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng ánh mắt nhìn Thời Thất lại mang theo chút dịu dàng.
"Ngươi đến đây tìm ta à?"
"Dạ." Thời Thất gật đầu: "Muội tới tìm nhị ca."
"Vì chuyện gì?"
Thời Thất nhìn xung quanh, có chút lo lắng kéo Thời Nhị tới sau cây dương già, thấy vậy, hai tên thủ vệ cười rất mờ ám.
Bóng cây loang lổ, Thời Thất chậm rãi buông tay Thời Nhị ra, nàng cúi đầu nhìn mũi chân rồi lúc ngước mắt lên lại, Thời Nhị thấy hai mắt nàng ửng đỏ.
Vẻ mặt hắn thay đổi, muốn ôm Thời Thất vào ngực an ủi theo phản xạ nhưng cảm thấy không ổn nên ngượng ngùng hạ cánh tay vừa hơi nâng lên lại.
"Bọn họ nghi ngờ…! nghi ngờ nhị ca phóng hỏa trộm chiếc nhẫn nhưng muội biết nhị ca sẽ không làm chuyện ấy, phải không?"
Thời Nhị nhìn Thời Thất chăm chú: "Nếu ngươi cảm thấy không phải ta rồi thì cần gì phải tới hỏi ta?"
Thời Thất mếu máo, tiến lên mấy bước tựa đầu vào ngực hắn: "Muội…! muội rất rất nhớ huynh."
Tiếng nàng rất nhỏ, giọng điệu vô cùng đáng thương và dè dặt.
Đầu ngón tay Thời Nhị hơi cử động, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bộ dạng Thời Thất khi còn bé.
Thời Thất vừa sinh ra nhỏ xíu, trắng trẻo mũm mĩm ngay cả lông tơ cũng không có, nàng quá nhỏ, nhỏ tới nỗi giống như một con mèo con.
Cộng thêm thể chất Thời Thất cũng không tốt nên cha mẹ vứt bỏ nàng, nhét nàng vào nơi thâm sâu trong sườn núi Thiên Lang vào đêm đông.
Nhưng đó là muội muội của hắn…
Cho dù sống không lâu thì cũng không thể vứt bỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!