"Đừng khóc, khóc nữa là ta hôn nàng đó."
Thời Thất cố gắng nén nước mắt: "Vậy huynh hôn đi."
Hắn hôn không ít lần rồi, Thời Thất sụt sịt nhìn vết thương khắp lưng Hắc Ngạo, nước mắt lại muốn trào ra.
Hắc Ngạo có chút buồn cười lại có chút lo lắng, hắn vén nhẹ sợi tóc Thời Thất, tiểu cô nương rất nhát gan mà bây giờ lại nhào tới chẳng chút do dự, có lẽ là cảm nhận được hắn tốt với nàng, đổi lại trước kia, không chạy là may rồi.
"Nàng về nhà đi, ngày mai là ta có thể trở về."
Từ trước tới giờ Nhất Dương trưởng lão là người mạnh miệng mềm lòng, khi còn bé hai ba ngày là lại bảo hắn quỳ từ đường, chưa tới trời sáng đã tìm cớ cho hắn trở về, nếu không thì là lén ở ngoài cửa cùng hắn.
Bây giờ Hắc Ngạo trưởng thành rồi, Nhất Dương trưởng lão vẫn đối xử với hắn như trẻ con.
"Không về." Thời Thất lắc đầu: "Ta ở cùng với huynh và Tuyết Ương tỷ."
"Quên đi." Tuyết Ương đổi tư thế, lấy cây quạt ra phe phẩy: "Ngươi cứ về đi, tránh làm ta ghen ghét."
Thời Thất cười hì hì với nàng: "Thật ra Thanh Trần đại ca cũng tới nhưng mà không dám vào."
Thời Thất vừa dứt lời thì cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lạc Thanh Trần chậm rãi đi vào, trên tay còn cầm hai cái đệm màu vàng, hắn im lặng đặt cái đệm ở trước mặt Tuyết Ương rồi ném cái còn lại cho Hắc Ngạo, thản nhiên nói: "Cho Thời Thất."
Lạc Thanh Trần quay đầu nói với Tuyết Ương: "Ta ở cùng nàng."
Tuyết Ương có chút bất ngờ, hoàn hồn nói: "Chàng ở cùng ta?"
"Ừ, ta ở cùng nàng."
Tuyết Ương nhịn không được cười: "Không sợ Nhất Dương trưởng lão trông thấy à?"
"Thấy thì đã thấy rồi." Lạc Thanh Trần nhìn qua bài vị bên trên: "Ta cũng có lỗi, nên bị phạt."
"Cho dù chàng có lỗi thì chàng cũng ở Đông trại, Nhất Dương trưởng lão không có tư cách trừng phạt chàng, chàng…"
"Coi như ta tự trừng phạt." Hắn nói, nắm cổ tay Tuyết Ương: "Ta ở cùng nàng."
Tuyết Ương biết con người Lạc Thanh Trần ít nói còn cố chấp, bình thường cũng chẳng nói được lời ngon ngọt, có đôi khi hai người ngồi cả ngày cũng chẳng nói được mấy câu với nhau.
Hắn là nam nhân thích dùng hành động chứng minh bản thân, nếu là lúc trước, Tuyết Ương chắc chắn không thích người bảo thủ này, cho dù làm việc tốt nhưng không lưu danh thì chẳng phải không có tác dụng gì sao.
Bây giờ nàng ấy lại cảm thấy tính cách Lạc Thanh Trần rất tốt, cũng rất thích hợp với mình.
"Vậy chàng mệt thì về."
Lạc Thanh Trần lẳng lặng quỳ gối bên cạnh Tuyết Ương, không nói chuyện.
Hắn quay đầu nhìn Thời Thất và Hắc Ngạo, lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay Thời Thất, Lạc Thanh Trần do dự mấy giây rồi lấy bình sứ nhỏ trong ngực ra đưa: "Bột thanh phủ, bôi vào vết thương có hiệu quả ngay."
Hắc Ngạo nhận lấy không có khách khí, cẩn thận kéo cổ tay Thời Thất, mở cái bình rồi dốc ngược ra, nhưng vào lúc này Thời Thất lại ngăn cản động tác của Hắc Ngạo.
Thời Thất ngẩng đầu nhìn Hắc Ngạo, tiếng nói nhỏ nhẹ: "Ta không đau, Hắc Ngạo ca dùng đi."
Cái bình này quá nhỏ, vết thương của nàng cũng không nặng lắm, ngược lại là Hắc Ngạo, diện tích lớn, vết thương sâu.
"Đại nam nhân như ta dùng cái gì, nàng nghe lời để ta bôi thuốc cho nàng."
Thời Thất lắc đầu, cắn môi: "Nếu Hắc Ngạo ca không dùng, ta…! ta cũng không cần."
Tay cầm bình của hắn hơi nắm chặt lại: "Gan nàng lớn rồi nhỉ, không nghe lời ta nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!