Chương 42: (Vô Đề)

Thời Thất mở mắt ra chuyện thứ nhất làm là khóc.

Nàng cuộn mình núp ở trong chăn, khóc thút thít, nức nở.

Hắc Ngạo vốn ngủ say nhưng Thời Thất khóc có tiết tấu quá làm hắn muốn ngủ cũng khó.

Hắc Ngạo trở mình, uể oải híp mắt nhìn Thời Thất nằm nghiêng ở bên cạnh.

Tay hắn dời lên rồi dễ dàng cầm nơi nào đó của Thời Thất.

Phát hiện ra động tác của Hắc Ngạo phản ứng đầu tiên của cơ thể Thời Thất là cứng đờ, sau đó…

"Hức…" Tiếp tục khóc.

Hắc Ngạo ngáp một cái, giọng khàn khàn vô cùng mê người: "Nàng có sức khóc, không bằng tiết kiệm sức cho ta làm chuyện xấu."

Thời Thất sững sờ rồi nước mắt lại rơi lã chã.

"Huynh đừng như vậy…" Thời Thất mím môi kìm nén giọng nghẹn ngào: "Ta rất khó chịu."

Nàng sắp đau chết…

Còn mệt hơn chết nữa…

Hắn còn…! còn như vậy…

Hắc Ngạo thấy hai mắt nàng rưng rưng, vừa đau lòng vừa có chút hứng, không khỏi nghĩ tới chuyện vui vẻ hôm qua.

Dáng vẻ nàng vừa thút thít vừa rên rỉ thật sự quá tuyệt vời khiến Hắc Ngạo không khỏi muốn ức hiếp nàng thêm trận nữa.

"Khóc nữa là ta làm thật."

Thời Thất xoay người che miệng của hắn: "Huynh đừng nói chữ kia…"

Hắc Ngạo nhíu mày, lè lưỡi liếm tay nàng một cái rồi hỏi: "Chữ nào?"

Thời Thất kinh hãi muốn thu tay về, Hắc Ngạo phát hiện ra hành động của Thời Thất thì nắm chặt bàn tay vừa trắng vừa mềm của nàng: "Hả? Chữ nào?"

"Chữ…! chữ ấy."

"Làm [1]."

[1] Từ gốc của nó là đụ nhé.

"Không…! Không được nói!" Thời Thất xấu hổ quên cả khóc: "Rất thô tục."

"Nàng cảm thấy thô tục thì ta đổi cách khác vậy."

Lúc Thời Thất suy nghĩ Hắc Ngạo đổi cách nào thì nam nhân trước mặt nghiêng người đè lên nàng, nâng cằm của nàng lên hôn, Thời Thất nức nở phản kháng rồi cuối cùng…! vừa hức hức hu hu vừa đừng mà đừng mà.Hai người lăn lộn xong thì mặt trời đã lên cao.

Thời Thất lại ngủ thiếp đi, Hắc Ngạo sửa sang gọn gàng rồi đắp chăn kín cho nàng, hôn trán nàng một cái rồi mặc quần áo ra ngoài đi săn và nấu cơm.

Nhớ tới Thời Thất vất vả cả đêm, Hắc Ngạo rất tốt bụng bắt mấy con thỏ và gà rừng, còn chọn làm mấy món dân dã chuẩn bị làm một bữa tiệc phong phú cho nàng.

Ngay vào lúc Hắc Ngạo chuẩn bị trở về thì Thiên Thành tới.

"Thiếu gia, Nhất Dương trưởng lão gọi ngài qua."

Hắc Ngạo nhíu mày: "Nói ta không rảnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!