Cho dù Thời Thất bỏ qua nhưng Hắc Ngạo thù dai lại không thể bỏ qua.
Trời tối, hắn lặng lẽ lẻn vào nhà nữ tử kia, Hắc Ngạo đi không tiếng động, chọc thủng cửa sổ rồi thả mấy con rắn đen không có độc nhưng trông đáng sợ vào, rắn đen bò tán loạn từ từ leo lên giường nữ tử.
Hắc Ngạo cười hừ rồi quay người rời đi.
Đi xa rồi, tiếng kêu thảm thiết của nữ tử vang lên.
Làm xong chuyện xấu tâm trạng Hắc Ngạo rất rất thoải mái.
Đến nhà, Hắc Ngạo nhanh nhẹn nhảy cửa sổ vào, Thời Thất nằm nghiêng trên giường, chăn trượt xuống một góc, Hắc Ngạo cẩn thận tới gần rồi khom người nhẹ nhàng kéo chăn lên cho nàng.
Ánh nến dịu dàng, làm khuôn mặt nàng mềm mại hơn.
Bàn tay Hắc Ngạo vén nhẹ sợi tóc bên má Thời Thất, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nhưng vào lúc này, Thời Thất bỗng nhiên mở mắt, nàng mở to mắt, màu mắt rõ ràng, không giống như vừa tỉnh.
Vẻ mặt Hắc Ngạo cứng lại, sau đó mỉm cười: "Tỉnh từ lúc nào vậy?"
"Không ngủ." Thời Thất dụi dụi mắt ngồi dậy, nàng nhìn Hắc Ngạo: "Vừa rồi huynh đi đâu?"
"Ngủ không được, ra ngoài đi dạo, muốn xem có bắt được con gì trong rừng cho nàng không."
Nghe thấy ăn, Thời Thất không khỏi nhoẻn miệng cười: "Vậy huynh bắt được không?"
"Không."
Thời Thất có chút mất mát: "Không sao, ta cũng không thích ăn."
Đáng yêu quá, thật sự làm cho người ta yêu thích.
Hắc Ngạo cười tươi hơn: "Ngoan, mỗi ngày ta làm đồ ăn ngon cho nàng."
Thời Thất cúi đầu, cẩn thận ngước mắt nhìn Hắc Ngạo, nàng nắm chặt nắm đấm rồi cuối cùng lấy hết dũng khí nhìn Hắc Ngạo: "Hắc Ngạo ca, ta rất thích huynh."
"Ừ, nàng thích thịt thỏ ta làm cho nàng."
"Không…! không phải!" Khuôn mặt Thời Thất bỗng đỏ lên, hốc mắt cũng đỏ lên theo: "Ta ta ta…! ta thích huynh nhất! So với thỏ, ta ta…! ta thích huynh nhất!"
Nói xong, Thời Thất che mặt khóc.
Hắc Ngạo nhíu mày, leo lên giường, ngồi xếp bằng trước mặt Thời Thất rồi nâng khuôn mặt nàng lên nhìn nàng nước mắt giàn giụa, Hắc Ngạo không khỏi nói: "Vậy nàng khóc cái gì?"
"Ta…! ta xấu hổ." Thời Thất sụt sịt cái mũi ửng hồng: "Lần đầu tiên ta nói lời này…! với dê."
Hắc Ngạo im lặng.
"Hắc Ngạo…" Thời Thất ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta ta…! ta có thể xin huynh một thứ không?"
"Đồ vật?" Hắc Ngạo nhíu mày: "Thứ gì."
Nàng nói: "Roi dê (Dái dê) [1]."
[1] (yáng biān).
Từ này có hai nghĩa là dái dê và roi dê.
Theo ngữ cảnh, Thời Thất nói tới cây roi gia pháp của dê tộc nhưng vì nói không rõ nên Hắc Ngạo hiểu theo nghĩa đen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!