Chương 36: (Vô Đề)

Bởi vì hỏa hoạn, sáng sớm Hắc Ngạo vào trong trại hỗ trợ.

Thời Thất dậy hơi muộn, ra ngoài thì thấy Hắc Ngạo dựng lại cái bàn đá, bên trên đặt đồ ăn sáng, bát đè lên một tờ giấy.

Thời Thất rút tờ giấy ra, bên trên chữ viết lộn xộn, nàng cố hết sức mới nhìn ra bên trên viết gì.

[Ta vào trong trại hỗ trợ, ăn xong tới tìm ta – Ngạo ca của nàng]

Thời Thất cất kỹ tờ giấy, ngồi xuống chậm rãi ăn cháo, trước kia sáng nào cũng có Hắc Ngạo ở bên nên không thấy cô đơn nhưng hôm nay Hắc Ngạo không ở đây, Thời Thất lại cảm thấy bữa này chẳng ngon.

Ăn vài miếng qua loa rồi Thời Thất quay người chạy xuống núi.

Chưa chờ mặt trời mọc, các tộc nhân cần cù đã rời giường dựng lại nhà cửa hư hại.

Thời Thất vừa mới vào trại thì thấy công trình đã xong hơn một nửa.

Nàng đi qua đám người nhìn thấy Hắc Ngạo đang hỗ trợ ở phía trước.

Thời Thất vui mừng, vẫy tay muốn gọi.

Nhưng vào đúng lúc này, một nữ tử áo vàng xa lạ xuất hiện ở trước mặt Hắc Ngạo, vẻ mặt nàng ta ngượng ngùng, cúi đầu nói gì đó với Hắc Ngạo rồi đưa cái rổ trên tay cho hắn.

Hắc Ngạo lẳng lặng nhìn nàng ta, cuối cùng nhận lấy.

Hai người lại trò chuyện, ở cách xa nên Thời Thất không nghe thấy.

Tay nàng giơ lên lại ngượng ngùng hạ xuống, đứng im nhìn hai người cách không xa.

Hắc Ngạo trông tuấn tú, đứng ở dưới mặt trời còn nóng bỏng hơn mặt trời, hắn nổi bật trời sinh, yên lặng hấp dẫn tất cả mọi người.

Thời Thất mím môi, trong lòng bỗng nhiên mất mát.

"Samoyed, ngươi đứng đây làm gì?"

Bả vai bị người vỗ mạnh, Thời Thất quay đầu, tủi thân nhìn Tuyết Ương: "Chào buổi sáng, Tuyết Ương tỷ."

"Làm sao vậy, ngươi không vui à?"

Thời Thất ủ rũ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không không vui."

Nói xong, lại nhìn hai người cách đó không xa.

Tuyết Ương nhìn theo rồi lập tức hiểu rõ: "Ghen à?"

Hô hấp Thời Thất ngừng lại nhưng không phủ định.

Tuyết Ương cảm thấy tiểu cô nương này thú vị, ngày thường chẳng dám gần gũi Hắc Ngạo, có nữ nhân tìm tới nàng mới biết nguy cơ.

Tuyết Ương không nhiều lời, kéo Thời Thất tới chỗ Hắc Ngạo.

Thấy người tới gần, Hắc Ngạo nhìn qua, hắn liếc nhìn Tuyết Ương trước rồi ánh mắt dừng lại trên mặt Thời Thất, thấy nàng không cười, Hắc Ngạo không khỏi nhíu mày.

Hắc Ngạo tiến lên mấy bước, khom lưng nhìn thẳng vào mắt Thời Thất: "Sao vậy, có người ức hiếp nàng à?"

"Chỉ là ghen chút thôi." Nói xong, Tuyết Ương nhìn nữ tử kia bằng ánh mắt thù địch.

Nữ tử có chút sợ Tuyết Ương, lập tức không dám ở lại, không nói một lời xoay người bỏ chạy.

Tuyết Ương hừ một tiếng, tức giận nói: "Hắc Ngạo ngươi được lắm, bỏ samoyed ở nhà một mình, mình ra ngoài hái hoa ngắt cỏ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!