Hắc Ngạo bị thương, Thời Thất không nỡ để Hắc Ngạo làm đồ ăn cho nàng nên muốn ra ngoài hái chút rau dại cho Hắc Ngạo bồi bổ.
Sau núi không có nhiều rau dại, ngay cả động vật cũng chẳng có mấy con, chắc là bị bộ dạng rất rất hung dữ của nàng dọa sợ rồi.
Thời Thất mang theo rổ, ra thẳng Hắc Linh Trại đi tới phía Đông.
Hôm nay trời nhiều mây, mây mù lượn lờ trên không, không khí ngột ngạt chẳng có chút gió nào.
Đi một đoạn, Thời Thất có hơi mệt nên lấy tay áo lau mồ hôi trán rồi tìm một bóng mát ngồi xuống.
Nàng lấy bầu nước trong ngực ra, vặn nắp rồi rót vào miệng sau đó lại cất kỹ.
Thời Thất ngáp một cái, nhìn Nam Sơn phía xa bỗng có chút cô đơn.
Nàng nhớ nhà…
Hắc Linh trại rất tốt, bầy dê tuy hung dữ nhưng cũng tốt với nàng, bọn Tuyết Ương và Lộ Thanh cũng tốt, chủ yếu là, thịt thỏ ở Tây Sơn ở Kỳ Lân quá ngon, sao ngon như vậy chứ…
Nhưng Thời Thất vẫn muốn về nhà, nàng nhớ hồ Bán Nguyệt trên sườn núi Thiên Lang, nhớ từng ngọn cây cọng cỏ nơi đó, cũng nhớ các huynh trưởng yêu thương nàng.
Mà bây giờ không phải lúc trở về…
Thời Thất thở dài nặng nề nhưng vào lúc này một cục đá nhỏ đập vào chân Thời Thất.
Thời Thất nhìn theo hướng cục đá bay tới, không có ai, chắc là tự nó lăn lại.
Thời Thất lại nhắm mắt lại, mà trong không gian yên tĩnh bỗng có tiếng kêu to…
"Tiểu Thất—!"
"Hả á!" Thời Thất bị dọa sợ hãi, bịt tai lăn sang bên cạnh.
Nhìn nàng bị dọa tới biến sắc, người kia cười to: "Thất muội chẳng thay đổi chút nào, nhìn muội nhát gan như vậy ta yên tâm rồi."
Thời Thất luống cuống bò dậy, nàng ngẩng đầu nhìn người tới.
Người trẻ tuổi có gương mặt tuấn tú, mặt mũi có vài nét giống Thời Thất.
Thời Thất ngây người một lát rồi hốc mắt đỏ lên: "Lục ca…"
Đây là lục ca của Thời Thất Thời Lục, chỉ lớn hơn nàng một năm, là người có linh tính nhất cũng ham chơi nhất trong sáu người.
Lúc Thời Thất còn nhỏ còn chưa biết biến hình, nàng sợ vài con côn trùng lông xù, sau khi Thời Lục biết thì mỗi ngày bắt các loại côn trùng ném vào trong ổ của Thời Thất, trêu nàng sợ hãi xù lông rồi bị ca ca đánh cho một trận.
Lúc Thời Thất biết biến hình lớn hơn chút, hắn lại thích đưa nàng lên cây, nhìn nàng không xuống nổi khóc sướt mướt rất vui vẻ.
"Lục ca sao huynh lại ở đây?" Thời Thất dụi dụi mắt, không khóc.
Thời Lục ngồi xổm bên cạnh nàng, vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Thời Thất: "Nhớ muội thôi, muốn ra đây thử vận may, không ngờ gặp muội thật."
Thời Thất cúi đầu im lặng một lát, nói: "Có phải không có người chơi cùng huynh nên huynh mới ra ngoài không?"
Nụ cười của Thời Lục cứng lại, quả thật như vậy.
Đại ca thì hắn không dám quấy rầy, Tam ca nói quá nhiều, Tứ ca và Ngũ ca bắt nạt hắn từ bé tới lớn, hắn chắc chắn không tìm nên mỗi ngày chỉ có thể bắt nạt muội muội nhưng muội muội không ở đây, cũng chẳng có người chơi với hắn, sười núi Thiên Lang vắng vẻ nên lén chạy đi tìm thú vui, không ngờ rằng tới đây thì gặp được tiểu muội muội đáng yêu.
Mắt Thời Lục cong cong: "Chủ yếu vẫn là nhớ muội."
Thời Thất không hề cảm động: "Muội chậm chạp nhưng cũng không ngốc, chắc chắn huynh buồn chán nên lén ra ngoài, chứ không phải nhớ muội đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!